Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa, anh tới nhanh vậy sao.
Lý Tử ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Đệ tử, được rồi, em không có việc gì nữa rồi.”
Thủy An Lạc lại trợn trắng mắt nhìn anh ta sau đó mới quay người đi.
Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc như vậy lại cố tình nói thêm một câu: “Đứng chờ anh ở cửa, không được chạy lung tung!”
“Biết rồi!” Thủy An Lạc tức giận, bất bình đáp lại sau đó dứt khoát đóng sầm cửa phòng bệnh lại.
Lý Tử nhìn Sở Ninh Dực tiến vào, anh vẫn nằm trên giường.
Sở Ninh Dực đi đến cạnh giường thì dừng lại, sau đó nhìn người đang nửa nằm trên giường bệnh.
“Lần này Viên Giai Di quay lại khí thế rất lớn đó, tôi nghĩ đây là lần cuối cùng anh phải cố gắng hết sức rồi.” Lý Tử nhàn nhạt nói.
“Tại sao anh lại muốn làm như vậy?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi: “Vụ cái chết của Lý Hạo đã kết thúc, ân oán của anh với Viên Giai Di sâu đậm như vậy từ khi nào?”
Lý Tử đưa tay với lấy chân mình khiến vết thương bị kéo phát đau, thế nhưng anh lại chỉ khẽ nhíu mày.
“Nguyên nhân riêng.”
Đôi mắt của Sở Ninh Dực càng trở nên thâm trầm, cái nguyên nhân riêng này có lẽ anh biết.
“Nếu đã có lý do riêng tư thì tôi sẽ không hỏi nữa.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Lý Tử cong môi cười nhìn Sở Ninh Dực xoay người đi.
“Sở Ninh Dực, Mặc Lộ Túc đã từng nói, nếu như người kia không phải là anh thì có lẽ cậu ta sẽ không từ bỏ.” Lý Tử đột nhiên lên tiếng.
Bước chân của Sở Ninh Dực hơi dừng một chút rồi lại quay đầu lại nhìn người đang nằm trên giường bệnh: “Cậu ta nhất định phải từ bỏ, tôi nghĩ bác sĩ Lý cũng hiểu rõ đạo lý này.”
Lý Tử nhìn cửa phòng bệnh bị đóng lại, vết thương bên hông lại đau dữ dội.
Mặc Lộ Túc nhất định phải từ bỏ, nói như vậy thì chính anh cũng nhất định phải từ bỏ mà thôi.
Đáng tiếc cô nhóc kia lại chỉ có thể cho anh ta một tiếng “sư phụ“.
***
Lúc Sở Ninh Dực ra ngoài thì thấy Thủy An Lạc đang tập đếm ô vuông trên mặt đất. Cô nghe được tiếng động liền quay đầu nhìn, thấy có người ra thì lập tức chạy tới xáp lại: “Thế nào rồi?”
“Không có gì.” Sở Ninh Dực nói rồi đưa tay xoa xoa đầu vợ mình, rồi lại ôm cô vào lòng. Cô gái ngốc nghếch này chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng may là cô không hiểu gì.
Thủy An Lạc tự dưng bị ôm lấy thì hơi sửng sốt một chút, sau đó cô mới hỏi: “Làm sao thế?”
“Không có gì, về nhà thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi duỗi tay nắm chặt lấy tay của Thủy An Lạc, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.
Thủy An Lạc hơi thắc mắc nhưng cũng chẳng hỏi gì tiếp nữa mà chỉ theo chân anh rời đi.
Tin tức chém người bị bên trên đè xuống cho nên cũng không tính là tin gì lớn, chỉ đơn giản báo cáo lên là do ân oán ẩu đả mà thôi.
Nhưng Thủy An Lạc cũng nhìn ra được Sở Ninh Dực có chuyện rồi, bởi vì bên dưới khu nhà của bọn họ có nhiều hơn vài người.
Xe của bọn họ và xe của An Phong Dương cùng nhau đỗ lại.
An Phong Dương xuống xe, anh day trán mình nhìn hai người: “Lạc Lạc gần đây không có việc gì thì cứ ở nhà đi! Đợi mấy chuyện này giải quyết xong thì em hoàn toàn được tự do rồi!”
Thủy An Lạc đưa tay sờ chóp mũi của mình: “Anh Xinh Trai, anh đang sợ đấy à?”
An Phong Dương dúi đầu cô xuống rồi trầm giọng nói: “Đồ nhóc con nhà em không biết tấm lòng người tốt gì cả. Em nhìn xem giờ em đang trong tình trạng gì đây.”
Thủy An Lạc ôm cánh tay của Sở Ninh Dực đi vào thang máy: “Em rất tốt mà, đang chuẩn bị sinh một cô em chồng cho con gái của anh đó.”
“Xì, công chúa nhà tôi còn chướng mắt con trai nhà cô đấy!” An Phong Dương cười mắng một tiếng.
Thủy An Lạc dứt khoát giơ chân đá tới, thế nhưng An Phong Dương lại tránh được.
“Anh Xinh Trai, anh đang ghen ghét con trai em đẹp trai hơn anh đấy à!” Thủy An Lạc kiêu ngạo nói.
Bình luận facebook