Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1357
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai mình, tì sát trán vào trán nhóc.
Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng tắm thì vừa hay nghe thấy lời Tiểu Bảo Bối nói. Thằng oắt này lại còn ghim thù anh nữa cơ đấy, chẳng lẽ công sức anh bế thằng nhóc này nguyên một buổi chiều hôm qua là công cốc à?
“Đi rửa tay ăn cơm.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Thủy An Lạc bế con trai đi rửa tay. Sở Ninh Dực ngồi vào bàn ăn thì cũng đúng lúc thím Vu bưng cơm nước ra.
“Thím Vu, gần đây đừng ra ngoài mua thức ăn. Tôi sẽ cho người đưa tới, có ai đến cũng không được tùy tiện mở cửa.” Sở Ninh Dực thông báo một câu.
Thím Vu hơi giật mình. Bà nghĩ đến những chuyện trước kia thì vội vàng gật đầu, sau đó lại vào phòng bếp tiếp tục bưng cơm ra.
Sở Ninh Dực nhíu mày, đây là lần cuối cùng, chắc chắn là lần cuối cùng.
Thủy An Lạc rửa tay cho Tiểu Bảo Bối đi ra, sau đó đặt con trai vào ghế ăn của nhóc: “Ăn cơm nào, nhìn xem có canh trứng mà Tiểu Bảo Bối nhà chúng ta thích nhất này”
Sở Ninh Dực hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn thằng nhóc thối nhà mình, sau đó mới cầm cái muỗng lên rồi đặt cơm của con trai vào cái khay nhỏ của nhóc, để nhóc tự ăn.
Tiểu Bảo Bối cúi đầu nhìn mấy món mà ba mình gắp cho, cái miệng nhỏ há há rồi ngón tay chỉ vào đùi gà phía xa xa, nhóc muốn ăn cái kia.
Sở Ninh Dực nhíu mày nhưng vẫn gắp lấy rồi đặt vào cái khay nhỏ của nhóc.
Tiểu Bảo Bối hài lòng vươn tay túm lấy, có điều mấy cái răng nhỏ xíu của nhóc ta thì đâu có gặm nổi.
“Ya... ya...” Tiểu Bảo Bối không gặm được liền đá đá cái chân nhỏ của mình, ý bảo ba mau làm cho nhóc ăn nhanh.
Thủy An Lạc vội để đũa xuống định giúp con trai xé thịt gà, thế nhưng Tiểu Bảo Bối lại vặn vặn vẹo vẹo không cho mẹ làm: “Ba ba~ ba ba~”
Sở Ninh Dực nhướng mày, cái thằng nhóc thối thây này.
Cuối cùng anh cũng đặt đũa xuống mà cầm cái đùi gà lên, sau đó giúp con trai xé nhỏ rồi lại thả vào khay.
Tiểu Bảo Bối hài lòng lại với tay cầm ăn.
Thủy An Lạc: “...”
Ba con còn chưa từng tốt với mẹ như vậy đâu đấy.
Phỏng chừng cả đời này Sở Ninh Dực cũng chỉ phục vụ duy nhất một người là vị thiếu gia này nhà mình mà thôi.
Tiểu Bảo Bối ăn đùi gà, cái tay ú nần còn chỉ chỉ canh trứng gà bên cạnh: “Trứng, trứng~”
Bản thiếu gia muốn ăn canh trứng gà, còn không mau hầu hạ.
Sở Ninh Dực nhận lấy khăn ướt do Thủy An Lạc đưa cho để lau tay, sau đó lại lạnh lùng nhìn con trai mình một cái. Cuối cùng anh vẫn bưng cái chén nhỏ lên đút cho con trai ăn canh trứng gà.
Thủy An Lạc im lặng ăn cơm, im lặng nhìn Tiểu Bảo Bối sai bảo ba mình. Sở Ninh Dực tốt tính vẫn chiều chuộng con trai. Thủy An Lạc nghĩ, nếu đổi lại là một người khác thì anh Sở đã cho một phát tát bay xa tám ngàn dặm rồi.
Tiểu Bảo Bối ăn đến sung sướng, cho nên lúc thím Vu bưng canh gà lên thì lại bắt đầu giật dây ba mình, nhóc muốn ăn cái kia.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa cái bụng tròn vo của nhóc rồi nhíu mày nói: “Không thể ăn nữa.”
“Nữa, nữa~” Tiểu Bảo Bối kêu lên, lại còn đá đá cái chân của mình.
Thủy An Lạc cũng đưa tay ra xoa bụng con trai, hôm nay quả thực nhóc đã ăn nhiều quá rồi.
“Không ăn nữa, nếu không buổi tối con sẽ bị đau bụng đấy.” Thủy An Lạc vừa nói vừa định bế con trai ra khỏi ghế ăn cơm tới phòng tắm rửa tay.
“Nữa, nữa~” Tiểu Bảo Bối vặn vẹo người. Nhóc còn kêu “ba ba”, nhóc chưa ăn no mà.
Tiểu Bảo Bối vẫn vùng vẫy, Sở Ninh Dực nhanh chóng đi tới ôm lấy sợ con trai lỡ chân đạp phải bụng Thủy An Lạc.
Tiểu Bảo Bối bị ba ôm lấy thì cả người có chút đờ ra.
“Anh đi rửa tay cho thằng bé, em cứ ăn cơm trước đi.” Sở Ninh Dực nói rồi ôm con trai vào phòng tắm.