[Trò chuyện riêng]
[Lão Phật Gia: Anh muốn bị tôi giết thế cơ à?]
[Phong Ảnh đế: Tôi hack tài khoản của cô.]
Trả lời cực kỳ thẳng thắn.
[Trò chuyện riêng]
[Lão Phật Gia: Hôm nay tâm trạng của ai gia không được tốt! Anh treo máy đi, ai gia muốn chém anh mấy ngàn đao!
[Phong Ảnh đế: Người ta lại chọc giận cô rồi à?]
[Lão Phật Gia: Không có, chỉ riêng sự hiện hữu của anh ta cũng đủ khiến tôi bực bội rồi.]
Ngón tay đang di chuyển trên màn hình di động của Phong Phong khẽ động, ngay cả đầu ngón tay của anh ta cũng có cảm giác đau xót khó nói.
Anh ta muốn gõ chữ nhưng đầu ngón tay lại đau đớn, khiến anh ta không gõ được chữ nào cả.
Hai nhân vật trên màn hình bắt đầu nhào vào đánh nhau, anh ta cũng chỉ cúi đầu nhìn.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn nhật vật của mình dùng mấy đao chém chết ai kia, sau đó người nọ lại đứng dậy, cô lại tiếp tục nhào lên chém.
Phong Phong quay đầu lại nhìn cô gái đang cong khóe miệng ngồi trên sofa. Anh ta tình nguyện, thà rằng bây giờ cô qua đây tát cho anh ta một cái còn hơn là để cô vui vẻ với bất cứ ai, thế nhưng cô lại chỉ không vui với duy nhất một mình anh ta.
Loại cảm giác này cực kỳ khó chịu.
Sở Ninh Dực cùng Thủy An Lạc bước ra khỏi phòng chụp thì đã là lúc đường phố vừa lên đèn.
Kiều Nhã Nguyễn tự giác gọi đồ ăn bên ngoài, tiện thể để Sở Ninh Dực tiêu tiền một phen.
Kiều Nhã Nguyễn định gọi đồ ăn của khách sạn Sở Thị. Mà giá ở đó thì cao không tưởng bởi vì đều do chuyên gia đích thân chế biến, chưa kể những món đó phải ngon đến mức như thế nào.
Thủy An Lạc bĩu môi.
“Gì chứ? Không muốn người đàn ông của mày tốn tiền vậy cơ à? Ai gia đây còn phải cùng các người chụp ảnh tới nửa đêm nữa đấy! Cũng chẳng biết mày trúng gió cái quái gì nữa, có người nào chụp ảnh cưới buổi chiều không hả, thế này chẳng phải muốn chụp tới nửa đêm luôn sao?” Kiều Nhã Nguyễn hầm hừ nói.
“Tôi quyết định.” Sở Ninh Dực đỡ Thủy An Lạc ngồi xuống rồi hờ hững trả lời.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Ha hả, Sở tổng à, tự dưng anh nói như thế khiến người ta khó xử lắm đó nha!
“Chuyện đó, quyết định này quá đúng đắn, cực kỳ đúng đắn luôn!” Kiều Nhã Nguyễn lập tức nương theo chiều gió mà sửa miệng ngay tắp lự.
Thủy An Lạc: “...”
Đây là đang trắng trợn bắt nạt cô đúng không?
Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nhìn Kiều Nhã Nguyễn. Lúc Kiều Nhã Nguyễn đưa đũa cho Thủy An Lạc còn cố tình mỉm cười một cái.
Thủy An Lạc tức giận cầm lấy: “Nếu mày đã thấy không vui như thế thì thôi để mai chụp tiếp là được chứ gì?”
“Đừng mà, mày là Lão Phật Gia của tao, ngày mai tao không muốn phải tiếp tục đụng mặt người nào đó nữa đâu.” Kiều Nhã Nguyễn nghiến răng nghiến lợi nói.
Phong Phong cúi đầu ăn cơm, dáng vẻ vẫn nhàn nhã như trước.
Thủy An Lạc dè dặt nhìn sang, không ngờ lại thấy được cảnh tay của Phong Phong khẽ run lên một cái.
Trọng điểm là Phong Phong không hề phản bác!
Không hề phản bác!
Quả nhiên bây giờ Phong Phong đã bị Lão Phật Gia áp đảo rồi, cảm giác này tốt quá đi.
Thủy An Lạc còn đang suy nghĩ thì di động đang đặt trên bàn của Phong Phong đột nhiên vang lên. Thủy An Lạc vừa ăn cơm vừa nhìn Phong Phong quả quyết tắt điện thoại rồi lại nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn. Cô nàng vẫn đang dùng vẻ mặt bình tĩnh mà tiếp tục ăn cơm.
“Sở tổng, anh tính lúc nào trả cho tôi đây?” Kiều Nhã Nguyễn làm như không nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Phong Phong, hoặc có lẽ cô nàng cho rằng cái người đó hoàn toàn không tồn tại.
“Tiền lì xì của phù dâu.” Sở Ninh Dực nói rồi phất tay một cái.
“Xong!” Kiều Nhã Nguyễn quả quyết đồng ý, lần làm phù dâu này được những mười vạn tiền lì xì. Mặc dù cô không thiếu chút tiền này nhưng có ai mà không yêu tiền nào.
Thủy An Lạc vẫn không hiểu ra sao, xong cái gì cơ?
“Khoan đã, khoan đã!” Thủy An Lạc nói rồi lại nhìn Sở Ninh Dực, rồi lại phất tay một cái: “Đây là bao nhiêu chứ hả?”
Vì sao cô chẳng biết gì hết?
“Ma ma ngốc ngốc.” Tiểu Bảo Bối ôm bình sữa nhỏ của mình ngồi trong lòng ba cười khanh khách.
Bình luận facebook