Sở Ninh Dực đi tới cái ghế đá rồi ngồi xuống, sau đó quay sang nhìn cô gái đang chậm rì rì lết tới.
“Nếu có việc gì em có thể nói với anh.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Thủy An Lạc hơi mím môi rồi nói nhỉ: “Nói cũng bị bác bỏ thôi.”
“Thủy An Lạc.” Sở Ninh Dực nhíu mày.
“Em không có gì cần nói mà, thật đấy.” Thủy An Lạc nói một cách cực kỳ nghiêm túc.
Ánh mắt Sở Ninh Dực nhìn cô lại càng tối sầm xuống.
Thủy An Lạc cúi đầu đi tới ngồi xuống đối diện anh, sau đó cười híp mắt nói: “Anh Sở văn võ song toàn không có gì không làm được, em thì có chuyện gì chứ. Em biết chuyện gì anh cũng có thể làm vì em mà.”
Nụ cười của cô có chút chói mắt.
Hơn thế nữa còn xen lẫn cả sự châm biếm trong đó.
Thủy An Lạc nói xong vẫn cười híp mắt nhìn anh. Cô khen anh nhiều như thế rồi thì mấy chuyện ngày hôm qua cũng không tính là gì đi?!
Sở Ninh Dực với tay ra nắm lấy tay cô. Thủy An Lạc giật mình liền đứng phắt dậy lùi về sau một bước.
Bàn tay của Sở Ninh Dực chơi vơi giữa không trung. Anh nhìn cô gái vừa mới lùi về sau.
“Sợ anh?”
“Không có.” Cô chỉ chột dạ thôi mà.
“Qua đây.” Sở Ninh Dực cố ý không buông tay mà đưa về phía Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc hơi mím môi lại nhưng vẫn chậm chạp đi tới, sau đó nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình vào lòng bàn tay ấm áp của anh, một giây kế đã bị anh kéo ngồi trên đùi mình.
“Lát có người tới giờ.” Hai má của Thủy An Lạc đỏ lên chứng tỏ giờ cô đang rất xấu hổ.
Sở Ninh Dực tỏ ý cô nhìn xung quanh đi, được rồi, mỗi trường học đều có cái gọi là thánh địa tình yêu.
“Hôm qua em nói chuyện gì với Mân Hinh thế?” Sở Ninh Dực khẽ nói bên tai cô.
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, cô nghĩ nghĩ một hồi rồi trả lời: “Em nói chơi thôi.”
Sở Ninh Dực đối xử với cô tốt như vậy rồi mà cô còn tham lam muốn nhiều hơn nữa thì chẳng khác nào tìm đường chết.
Sở Ninh Dực thở dài, hình như anh đã chuyên quyền độc đoán quá mức rồi.
Anh quên mất rằng cô là một người rất biết suy tính, nhất là đối với những chuyện lớn.
“Em nói cho anh nghe một chút, biết đâu anh lại đồng ý thì sao?” Sở Ninh Dực dẫn dắt cô mở miệng. Anh không muốn mấy vấn đề này sẽ tiếp tục là trở ngại giữa hai người bọn họ.
Thủy An Lạc đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi: “Anh thật sự muốn nghe em nói sao?”
Sở Ninh Dực gật đầu, chỉ vì ánh mắt khó tin của cô mà trái tim anh như nhói lên một cái.
Thủy An Lạc nhìn anh một hồi như thể đang xác nhận xem anh có nghiêm túc hay không, cuối cùng cô không thấy anh tỏ ra sốt ruột nên chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Chẳng phải mọi người vẫn nói do kiêng kỵ người sau lưng Viên Giai Di cho nên không thể bắt cô ta đó sao. Nhưng mà em cảm thấy mọi người nghĩ nhiều quá, kể cả có thật sự bắt cô ta thì sẽ có bao nhiêu người biết chứ?”
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, không lên tiếng.
Thủy An Lạc tiếp tục nói: “Em biết mọi người có điều cố kỵ. Trong đầu các anh chỉ nghĩ tới mấy vấn đề muôn dân bá tánh. Em không vĩ đại như thế, nhưng mà em lại thấy rõ hơn, Viên Giai Di cũng không phải loại não tàn. Nếu không cô ta đã không dùng chuyện tối qua làm hình phạt. Mà chuyện tối qua, rõ ràng là kế hoạch mới được vạch ra, nếu như các anh bắt cô ta rồi, chuyện tối qua sẽ không xảy ra.”
Thủy An Lạc nói liền một mạch, cuối cùng lại lẳng lặng cúi thấp đầu.
Sở Ninh Dực nhìn cô đang cúi đầu giày vò mấy ngón tay của mình, đôi mắt âm trầm của anh dần dần khôi phục như lúc đầu.
“Cho nên?” Sở Ninh Dực thấp giọng nói bên tai cô.
Thủy An Lạc khẽ run lên, mười ngón tay dần dần trắng bệch, dường như cô đang nghĩ xem có nên nói ra hay không.
Bình luận facebook