“Chính vì em đã ra đi cho nên anh mới không còn cảm giác bài xích với em như lúc trước. Chẳng phải đến lần thứ hai này là do anh đã mạnh mẽ giữ em lại đấy sao?” Sở Ninh Dực nắm chặt tay của cô rồi đặt một nụ hôn lên môi cô.
Sự bất mãn của Thủy An Lạc lập tức biến mất, sắc mặt biến đổi cực nhanh.
“Anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?” Thủy An Lạc cười cười hỏi, mặc dù câu hỏi này rất buồn nôn nhưng cô vẫn muốn hỏi.
Quả nhiên Sở Ninh Dực vừa nghe thế liền nhíu mày lại, hiển nhiên anh không muốn trả lời.
“Nói đi mà.” Thủy An Lạc sốt ruột giục.
Sở Ninh Dực đỡ cô ngồi dậy: “Hỏi ba cái chuyện này thì có gì hay mà hỏi?”
Sở Ninh Dực hơi nghiêng đầu, Thủy An Lạc phát hiện tai của anh hơi hồng hồng, ngay cả câu anh yêu em cũng nói rồi thế mà lại xấu hổ vì câu hỏi này.
Thủy An Lạc rõ ràng không chịu buông tha Sở Ninh Dực. Cô dứt khoát nhảy qua ngồi vào lòng anh rồi vòng tay ôm lấy cổ của Sở Ninh Dực.
Một tư thế rất gợi tình.
“Thủy An Lạc, mau xuống đi.” Sở Ninh Dực nhíu mày mắng nhưng mà hai tay lại giữ chặt eo của cô.
Thủy An Lạc không những không nghe lời mà còn cố tình vặn vẹo cái mông mình một cái khiến Sở Ninh Dực khẽ kêu lên, sau đó nhanh chóng kéo tấm vách ngăn của xe.
“Chát...” Sở Ninh Dực vỗ một cái lên mông của Thủy An Lạc: “Em muốn ăn đòn đúng không?”
Biết rõ lúc này không thể động vào cô được mà cái đồ ngốc này còn trêu chọc anh.
“Vậy anh nói anh bắt đầu yêu em từ lúc nào đi, em sẽ xuống ngay.” Thủy An Lạc vẫn kiên quyết đòi đáp án bằng được.
Sở Ninh Dực nhìn cái bộ dạng không nói lý của cô thì buông tay ra, sau đó dựa lưng vào ghế rồi ung dung nhìn cô: “Anh không nói thì thế nào?”
Đôi mắt to của Thủy An Lạc xoay xoay, sau đó cánh tay đang vòng lấy cổ của Thủy An Lạc từ từ thu lại, cô bò lên lòng ngực anh rồi nũng nịu nói: “Anh Sở à, anh Dực à...”
Thân thể của Sở Ninh Dực hơi căng lên nhưng vẫn cố duy trì phong thái lạnh lùng, kiêu ngạo của mình.
“Học ai mà kêu như vịt con thế hả, để lát nữa bản thiếu gia tìm cho em một cô giáo dạy cách làm nũng là thế nào nhé.” Sở Ninh Dực hờ hững nói.
“Ui chao, ui chao, anh Sở còn biết cái gì là làm nũng cơ à?” Thủy An Lạc lập tức trở lại dáng vẻ dở hơi trong nháy mắt.
Sở Ninh Dực nhướng mày, quả nhiên đây mới là bộ dạng mà vợ ngốc nhà anh nên có, cái gì mà nũng nịu chứ, nũng gì thì nũng cũng không thích hợp với vợ ngốc nhà anh.
“Mau lăn xuống dưới đi, nếu không bản thiếu gia sẽ ném em xuống đấy.” Sở Ninh Dực nói rồi còn cố ý đẩy chân mình một cái.
Thủy An Lạc lập tức kêu một tiếng sợ hãi rồi vội vàng ôm chặt lấy cổ của anh: “Anh mà ném em thì con gái của anh cũng tiêu luôn đó.” Thủy An Lạc hung hăng uy hiếp.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu của cô: “Vậy em ngoan tự mình xuống đi, nếu không...” Sở Ninh Dực vừa nói lại vừa cố ý đẩy cô một cái.
Ây...
Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật thế nhưng vẫn ôm khư khư cổ anh không buông: “Anh vẫn chưa trả lời em mà.”
Sở Ninh Dực nhìn cô gái đang giở thói lưu manh trên người mình, bàn tay đặt sau lưng Thủy An Lạc dần dần dời đi. Anh thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Để xem lát nữa em làm thế nào? Làm tốt thì bản thiếu gia sẽ nói cho em biết.”
Lời này phải nói là cực kỳ ám muội.
Phần lớn thời gian Thủy An Lạc đều rất dễ xấu hổ, nhất là khi làm mấy chuyện vợ chồng cho nên lần này Sở Ninh Dực chắc chắn cô lại là kẻ bại trận rồi.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook