Thủy An Lạc vừa dứt lời, tất cả mọi người xung quanh đều sững cả người.
An Phong Dương cũng hơi khựng lại, “Không phải em yêu cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên sao?”
Đáp án này, Sở Ninh Dực cũng muốn biết.
Thủy An Lạc tỏ ra tủi tủi nói: “Anh không yêu đương với em, ngay từ lần đầu tiên gặp đã ấn định ngày kết hôn luôn rồi. Lần gặp sau đó thì em đã là mẹ của con anh, anh cũng chưa từng cùng em chân chính yêu đương một lần, thế có nghĩa là em chưa từng được yêu tử tế lần nào hết!”
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực nhìn vào ánh mắt trong sáng của cô, biết cô đang kéo dài thời gian không cho An Phong Dương hỏi câu khác nữa.
“Được, vậy sau hôn lễ anh sẽ bù cho em.” Sở Ninh Dực lên tiếng.
“Vậy em muốn...”
“Này này này, đừng có lãng phí thời gian, vấn đề này hai người có thể thảo luận riêng với nhau, giờ trả lời câu hỏi khác của tôi đây này.” An Phong Dương cũng không phải kẻ ngốc, nghe giọng là biết ngay.
Thủy An Lạc: “...”
Cô ghét cái ông Anh Xinh Trai này nhất rồi đấy nhé.
“Câu hỏi thứ hai, câu này hỏi chú rể. Cô dâu có phải là người đầu tiên mà chú rể yêu không?”
An Phong Dương thông minh lắm chứ, anh dùng chữ “yêu” chứ không phải là “bạn gái”, vì mọi người ai cũng biết, Sở Ninh Dực từng có bạn gái cũ.
“Phải.” Sở Ninh Dực trả lời một cách dứt khoát.
Bên dưới, Viên Giai Di ở trong góc, tim lúc này dường như đã thật sự tan nát.
Anh ấy, quả nhiên chưa từng yêu mình.
Thủy An Lạc hơi ngẩng lên, sao anh có thể trả lời nhanh như thế chứ?
Tuy đáp án này khiến cô rất vui, nhưng câu sau lại tới lượt cô mất rồi.
“Vậy giờ hỏi cô dâu, xin hỏi cô dâu thích gì ở chú rể?”
Má~
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, câu này chắc là câu anh muốn hỏi đúng không, nếu như cô trả lời câu này chẳng phải sẽ thành cô tỏ tình với anh sao?
Sở Ninh Dực vẫn cúi đầu nhìn cô, câu hỏi này hay, vừa đúng ý anh.
“Đẹp trai, có tiền.”
“Nông cạn.” An Phong Dương cười mắng.
“Em thích anh ấy thích cái dáng vẻ nông cạn của em.” Thủy An Lạc mỉm cười, lần này lại trả lời khá là rành rọt.
An Phong Dương: “...”
Sở Ninh Dực vẫn yêu chiều xoa đầu cô, anh cũng thích đáp án này.
An Phong Dương quả thật hết thuốc cứu nổi rồi. Hai cái đứa này ngược đãi người ta thật quá đáng, may mà anh cũng có bà xã rồi đấy.
“Được, giờ lại hỏi chú rể, chú rể thế này là muốn vứt bỏ tôi đúng không?” An Phong Dương tỏ ra đáng thương nói.
Thủy An Lạc: “...”
Nếu không phải vì quần áo không tiện, chắc cô đã đạp cho anh một phát luôn rồi.
Mọi người đều biết, hai người họ, từng come-out với nhau.
Sở Ninh Dực ngược lại tỏ ra khá thản nhiên. Anh chậm rãi nói: “Khi ấy cậu cũng biết, tôi chỉ làm vậy để lót đường cho Lạc Lạc quay lại mà thôi.”
Ý của anh là, ai thèm come-out với cậu chứ.
Sở Ninh Dực vừa dứt lời, người đầu tiên nổi giận không phải là An Phong Dương mà là Hà Tiêu Nhiên.
Con bà nói vậy là có ý gì hả?
Hà Tiêu Nhiên đến giờ vẫn còn nhớ, hồi đó con trai bà hỏi bà muốn đàn ông làm con dâu mình hay để phụ nữ làm con dâu mình nữa kìa?
Khi ấy bà cảm thấy, thay vì chọn một người đàn ông như An Phong Dương, chẳng thà bà chọn Thủy An Lạc còn hơn.
“Con trai anh thế này rõ ràng lừa em rồi còn gì.” Hà Tiêu Nhiên cau mày nói với chồng.
An Phong Dương đưa tay lên bóp trán, đáp án này, con mẹ nó muốn đấm thật.
“Được, vậy giờ...”
“Giờ lành tới rồi đấy nhỉ.” Thủy An Lạc vội nói.
“Anh nói này em gái, sao em vội vàng quá vậy hả?” An Phong Dương tặc lưỡi cười nói, khiến mọi người phía dưới cũng cười ầm cả lên.
Thủy An Lạc hung hăng trừng mắt nhìn An Phong Dương, chẳng qua là cô không muốn bị hỏi tiếp nữa thôi nhé.
“Được rồi, phần hỏi đáp tới đây là kết thúc.” An Phong Dương cúi xuống nhìn đồng hồ, “Chờ hai người bái thiên địa xong rồi hỏi tiếp.”
Thủy An Lạc trượt chân, suýt thì ngã sấp mặt.
Bình luận facebook