Kiều An Nguyễn bước ra thấy Thủy An Lạc bị đánh cho sưng mặt liền mắng chửi hai mẹ con nhà kia một hồi, sau đó lại mắng Thủy An Lạc là trần đời chưa từng thấy ai ngốc như cô. Đầu Thủy An Lạc sắp bị Kiều Nhã Nguyễn chọc thủng đến nơi luôn rồi, nhưng cô cũng chỉ có thể cười ngu cho Kiều Nhã Nguyễn trút giận. Dù sao thì kẻ vô sản như cô cũng chỉ có thể dùng cách ngốc nghếch như vậy thôi.
Mặc Lộ Túc cau mày nhìn căn nhà trống trải: "Sở Ninh Dực đâu?"
Thủy An Lạc hơi ngẩn ra một chút, cuối cùng nhún nhún vai nói: "Anh ta bận."
"Nhưng mà..."
"Haizz, hai người còn chưa tính đi về sao, càng muộn thì mưa càng to đó! Đàn anh, anh giúp em đưa lão Phật gia nhà em về đến nhà an toàn nhé." Thủy An Lạc cười tít mắt nói rồi đẩy bọn họ ra ngoài.
Sắc mặt của Mặc Lộ Túc từ đầu tới cuối đều rất khó coi, lúc đi tới cửa rồi vẫn ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc: "Cần giúp gì thì cứ gọi điện cho anh." Mặc Lộ Túc ân cần nói.
"Vâng." Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu một cái. Thấy hai người đi rồi cô mới đóng cửa lại, hít sâu một hơi. Đóng cửa xong, quay lại thì thấy thím Vu đang lo lắng nhìn cô, vì vậy cô ôm lấy vai bà: "Thím cũng đi nghỉ ngơi đi, một lát nữa là cháu cũng ngủ thôi."
Thím Vu thở dài, cuối cùng vẫn gật đầu đi về phòng.
Thủy An Lạc đứng một mình giữa căn nhà to rộng mà trống trải này, có điều sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi đây, có trống trải hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.
Thím Vu về phòng, sau đó cẩn thận nhìn Thủy An Lạc bước lên lầu rồi mới lấy di động ra gọi một cuộc gọi video.
Lúc này Sở Ninh Dực đang ngồi bên cửa sổ tại một nhà hàng Pháp, máy tính xách tay nhỏ gọn đang được đặt trên đùi.
"Thiếu gia, thiếu gia..." Thím Vu kích động kêu lên, sau đó đem chuyện xảy ra ngày hôm nay thêm mắm dặm muối kể lại hết cho Sở Ninh Dực, vừa nói vừa phê phán hai mẹ con nhà An Giai Tuệ.
Sở Ninh Dực sờ sờ cằm ngẫm nghĩ rồi lên tiếng cắt đứt lời lải nhải của thím Vu, "Cô ấy đâu rồi?"
"Tiểu thư đi nghỉ rồi, thiếu gia không thấy đó thôi, má của tiểu thư đều sưng hết cả lên rồi." Thím Vu lại thở dài nói, "Với cả hôm nay cậu Mặc và cô Kiều cũng tới đây. Lúc cậu Mặc hỏi thiếu gia đâu, tôi thấy tiểu thư đau lòng lắm."
Mặc Lộ Túc?
Sở Ninh Dực nhướng mày, ngón tay bắt đầu gõ gõ lên trên mặt bàn.
"Thím đi nghỉ sớm đi." Sở Ninh Dực dứt lời đưa tay tắt luôn video, sau đó lại gọi video cho Bạch Dạ Hàn.
Bạch Dạ Hàn vừa mới tắm xong, vừa nhìn thấy Sở Ninh Dực đã cau mày nói: "Tôi bảo này, chỉ vì một Thủy An Lạc thôi, không cần cả cậu cả An Tam đều uy hiếp tôi đến vậy đâu?"
"Chuyện tôi bảo cậu điều tra thế nào rồi?" Sở Ninh Dực không thèm để tâm đến lời nói của anh ta mà hỏi thẳng.
"Cũng xong gần hết rồi, Thủy An Lạc đã đệ trình kết quả kiểm tra của ba cô ấy lên rồi, hơn nữa trước đó tôi còn điều tra ra được chuyện An Giai Tuệ âm thầm tham ô công quỹ nữa! Mấy thứ này cũng đủ cho bà ta ngồi tù mọt gông rồi." Bạch Dạ Hàn vừa nói vừa mở máy tính lên, nhận được một bản báo cáo.
"Ngày mai cậu đến bệnh viện lấy một bản chứng nhận thương tích của Thủy An Lạc, sau đó thêm vài điều vào. Thủy An Lạc muốn bà ta cả đời này không ra được khỏi tù, tôi nghĩ chắc cậu có thể làm được nhỉ?"
"Thế sao không thêm mấy tội để bà ta tèo luôn đi." Bạch Dạ Hàn hừ lạnh một tiếng. Sở Ninh Dực cứ như thể bị Thủy An Lạc nắm chặt lấy, cô ta chỉ hướng nào thì đi hướng đó vậy.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn thực đơn trước mặt mình, hời hợt nói: "Chết như thế chẳng phải quá hời cho bà ta quá à?"
Bạch Dạ Hàn thẳng tay tắt máy luôn, hai người này đúng là vợ chồng, một bụng xấu xa chẳng ai kém ai.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook