Thủy An Lạc gật đầu. Cô đưa tay lên tháo mũ phượng trên đầu xuống, đặt lên bàn, “Được, Viên Giai Di cô nhìn cho kỹ, không có Thủy An Lạc tôi, chiếc mũ phượng này cũng không phải là của cô.” Thủy An Lạc nói rồi liền đi thẳng.
“Lạc Lạc.” Sở Ninh Dực nắm lấy cổ tay cô, lắc đầu.
Thủy An Lạc mỉm cười nhìn anh, lại nắm lấy bàn tay đang nắm cổ tay mình, “Ở đây nhiều người thế này, em không đi sẽ khiến ba mẹ mất mặt, phải không, ba.” Thủy An Lạc quay lại, người người đang ông trong bộ quân trang cương trực kia.
Sắc mặt của Thủy Mặc Vân tuy không tốt, nhưng ông vẫn vui vì quyết định của con gái mình.
Thủy An Lạc hít sâu, khom người buộc tà váy lên ngang hông, trông chẳng con gái chút nào, nhưng lại khiến mọi người nhìn mà không đành lòng.
“Lạc Lạc...” Long Man Ngân sải bước đi tới nắm tay Thủy An Lạc, “Mẹ vào với con.”
“Mẹ, người mà bà ấy muốn đưa đi là con.” Thủy An Lạc hít sâu, quay lại nhìn Sở Ninh Dực, “Phong trang điểm ở đâu?”
“Anh đi với em.”
“Đừng đùa nữa, bà ta cạch mặt anh còn chẳng kịp kìa.” Thủy An Lạc nói rồi nhìn xung quanh một lượt, “Anh chuẩn bị mọi thứ lâu như vậy, nếu để cô ta làm nổ, em sẽ quay lại cho banh xác cô ta đấy.” Thủy An Lạc có chút tủi thân, những thứ này cô còn chưa kịp nhìn ngắm thật kỹ mà.
“Lạc Lạc...”
“Anh đừng nói nữa, còn nói nữa là em sẽ không muốn vào nữa đâu.” Thủy An Lạc lại càng tủi thân hơn.
“Thủy An Lạc, cô còn lề mề cái gì nữa hả?”
“Kêu cái gì mà kêu, tạm biệt cũng không được à?” Thủy An Lạc còn lớn tiếng hơn quát lại.
Sở Ninh Dực quay đầu, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.
Đây không phải là lời thoại mà anh đưa cho Viên Giai Di, thế nên, tất cả những điều này đều là quyết định của mình cô ta.
Anh đã đánh giá cao người phụ nữ này rồi, cũng thầm khinh bỉ bản thân, không nên để cho cô ta thêm một cơ hội sống sót nào nữa.
Phòng trang điểm cũng là phòng thay đồ, là căn phòng đơn độc trong gióc bên phải của khách sạn.
Cả tầng này đều đã được Sở Ninh Dực bày trí lộng lẫy, đặc biệt là con đường đi về phía phòng thay đồ.
Trước đây, có một tối nào đó Sở Ninh Dực từng nói với cô, trong hôn lễ có một nơi mà cô phải đi, vì sau khi đi qua đó sẽ được tự do.
[Đêm hôm tĩnh lặng, Thủy An Lạc dựa vào vai Sở Ninh Dực nhìn bản kế hoạch trên tay anh.
“Đây là gì thế?”
“Đường vào phòng thay đồ ở chỗ tổ chức hôn lễ.”
“Ặc, chỗ này mà anh cũng thiết kế đẹp như thế để làm gì?” Dù sao cũng đâu ai để ý tới cái này đâu.
Sở Ninh Dực cúi nhìn cô, cuối cùng đặt một nụ hôn lên trán cô: “Ngốc ạ, đây là con đường mà em phải đi, đi qua rồi, chúng ta sẽ được tự do.”
“Ý anh là gì?” Thủy An Lạc càng tò mò hơn.
“Ngủ đi, em không cần hiểu đâu.”]
Tối hôm đó, Sở Ninh Dực không cho cô đáp án, nhưng con đường này, hai bên đều là con đường nhỏ đều được xếp bằng đá cuội, ở chính giữa là là con đường lớn được trải lụa đỏ rộng khoảng một mét, trên đó có thêu hình một con rồng bay.
Là rồng, một con rồng màu vàng.
Thủy An Lạc đi từng bước lên đó, trong lòng cũng dần trở nên kiên định hơn.
Là sự kiên định từ sau khi biết được thân phận của mình.
Sở Ninh Dực vẫn đứng ở xa nhìn theo bóng lưng cô, tay phải chậm rãi đưa lên, từ từ chỉnh lại cổ tay áo mình.
“Phong Tứ.” Sở Ninh Dực khẽ nói, như thể chỉ đơn thuần gọi một tiếng mà thôi.
Khi Sở Ninh Dực vừa dứt lời, Phong Phong đứng cách Viên Giai Di không xa liền trực tiếp ra tay cướp lấy chiếc điều khiển trong tay cô ta. Viên Giai Di đang mải nhìn theo bóng lưng Thủy An Lạc bước vào thế nên liền bị Phong Phong nắm được sơ hở.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook