Cuối cùng Long Nhược Sơ cũng bị người của Sở Ninh Dực đưa đi, về phần đưa đi đâu, cô cũng không biết.
Sở Ninh Dực đưa tay che mắt cô lại, sau đó kéo cô tựa lên vai mình.
“Cô bé ngốc, em không tin anh thì còn tin ai?” Sở Ninh Dực thấp giọng nói, rồi lại đặt một nụ hôn lên trán cô.
Có điều, lúc Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn ba mẹ và ba dượng của mình thì cũng cảm thấy hơi lúng túng.
Sở Ninh Dực rút từ trong túi ra một cặp kính áp tròng mới, sau đó đeo vào giúp cô, “Chúng ta đi ra ngoài thôi.”
Nơi này, không thích hợp để bọn họ nán lại.
Thủy An Lạc cũng thấy đi càng sớm càng tốt, tuy trong lòng cô ấy cũng mong được ở cùng ba mẹ lâu hơn, thế nhưng dường như ba Lạc rất tốt với mẹ, hơn nữa cũng không tệ bạc gì cả.
“Thật phiền phức.” Thủy An Lạc thấp giọng nói.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu của cô, dẫn cô ra khỏi phòng trang điểm, “Chờ anh một chút, anh đi vệ sinh.”
Thủy An Lạc gật đầu, cúi người buông tà váy xuống. Cô vừa mới thả váy xong đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
“Nhanh thế?” Thủy An Lạc nói, vừa quay đầu lại, phần cổ đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức, ngay sau đó, cô liền mất đi ý thức.
Thủy An Lạc bị kẻ đó khiêng lên vai, trâm gài tóc trên đầu cô vì rung lắc mà rơi xuống mặt đất, tạo thành sự đối lập rõ ràng với họa tiết kim long trên thảm.
Một lát sau, Sở Ninh Dực từ nhà vệ sinh đi ra lại không nhìn thấy bóng dáng Thủy An Lạc đâu. Anh hơi nhíu mày, nhìn bốn phía: “Lạc Lạc?”
Không phải đã bảo cô nhóc kia chờ anh ở đây sao?
“Lạc Lạc...” Sở Ninh Dực gọi, nhưng khi bước tới tấm thảm, chân anh lại đạp phải thứ gì đó nên cúi đầu xuống nhìn.
Anh từ từ nhích chân ra, đập vào mắt đó là một chiếc trâm gài tóc màu vàng.
Sở Ninh Dực cúi người, vươn tay nhặt chiếc trâm gài tóc đã bị anh đạp đến biến hình lên, chiếc trâm cài này anh biết, lúc trước còn xẹt qua mặt anh.
“Lạc Lạc...” Sở Ninh Dực bỗng đứng phắt dậy, nhìn xung quanh không một bóng người.
Đám người Long Man Ngân nghe thấy tiếng gọi, vội vàng bước ra khỏi gian phòng: “Làm sao thế?”
“Lạc Lạc bị bắt đi rồi.” Sở Ninh Dực nói.
Còn có ai, anh chưa nghĩ tới chứ?
Gió biển nhẹ nhàng thổi khiến rèm cửa sổ nhấp nhô, lụa trắng chầm chậm trôi nổi trong gió.
Thủy An Lạc tỉnh lại bởi vì tiếng kêu ầm ĩ của đám hải âu bên ngoài, và cả tần suất lắc lư khiến cho người ta buồn nôn này.
Trên biển?
Thủy An Lạc lấy tay vỗ ót của mình ngồi dậy, nhìn chung quanh, cô đang trên biển à?
Đây là suy nghĩ duy nhất của Thủy An Lạc.
Không thể nào là Long Nhược Sơ, bởi vì Long Nhược Sơ đã bị Sở Ninh Dực bắt rồi.
Nhưng mà trừ Long Nhược Sơ ra, còn có ai muốn bắt cóc cô nữa?
Có điều trông dáng vẻ của cô lúc này thật ra cũng không tính là bắt cóc. Dù sao cô cũng không bị trói, hơn nữa còn cho cô ở trong một căn phòng khá là sáng sủa.
Thủy An Lạc nhìn ra ngoài, lúc này chắc là buổi tối, ánh sao bên ngoài lấp lánh hơn ở trên đất liền rất nhiều.
“Bạch Dạ Hàn?” Thủy An Lạc khẽ kêu lên, vội vàng vén chăn lên xuống giường. Cô vẫn đang mặc bộ hôn phục đỏ như lửa, ở cái nơi tít tắp ngoài khơi xa này khí lạnh lại thấm vào người.
Thủy An Lạc vừa xỏ giày vào liền nghe thấy tiếng trực thăng ù ù bên ngoài, là Sở Ninh Dực tới sao?
Thủy An Lạc nghĩ, đứng dậy lại lảo đảo một bước, suýt nữa thì ngã sấp xuống đất.
Nhưng cô cũng chẳng kịp đứng vững lại mà vội vàng lao ra ngoài, bởi vì cô muốn biết, người bắt cô, có phải Bạch Dạ Hàn không? Người vừa đến rốt cuộc có phải Sở Ninh Dực hay không?
Bình luận facebook