Phong Phong cúi đầu nhìn di động trong tay mình, sau đó vẫn quả quyết lựa chọn tắt máy.
Hôm nay anh ta không muốn để bất cứ một ai quấy rầy họ nữa, có lẽ là vì nỗi bất an trong lòng anh ta.
Kiều Nhã Nguyễn hơi bĩu môi nhưng trong lòng lại có chút thay đổi, cái tên con trai ngoan của mẹ này sao hôm nay lại dễ bảo thế?
“Mẹ anh mà không tìm được anh thì lại kêu trời gọi đất mắng tôi là hồ ly tinh đấy.” Kiều Nhã Nguyễn thở dài rồi nói, nhưng cũng không có ý đuổi anh ta đi.
Sắc mặt của Phong Phong khẽ đổi, cô nói vậy khiến anh ta thấy hơi đau lòng.
“Răng Mềm này, hôm nay sao em lại kỳ lạ thế, chẳng lẽ đột nhiên em phát hiện tiểu gia đây rất đẹp trai rồi sao?” Phong Phong cố gắng đè xuống nỗi bất an trong lòng mình, cứng cổ nói.
Kiều Nhã Nguyễn chống cằm nhìn Phong Phong rồi nói: “Đúng là rất đẹp trai, đáng tiếc...”
“Đáng tiếc?” Phong Phong có chút tò mò nhìn cô, đáng tiếc cái gì cơ?
Kiều Nhã Nguyễn thu lại tầm mắt của mình rồi lại nhìn mặt hồ phía xa xa.
Đáng tiếc anh ta lại là ánh trăng sáng trong hồ của cô, chứ không phải gạo tẻ~
“Răng Mềm, tôi nói chịu trách nhiệm là đang nói nghiêm túc!” Phong Phong chăm chăm nhìn cô rồi nói.
Kiều Nhã Nguyễn lại bĩu môi, anh ta cứ tìm được người đi rồi tính.
“Răng Mềm, chắc không phải em sẽ...”
“Hồ ly tinh!!! Mày lại dụ dỗ con trai tao!!!” Thanh âm the thé của mẹ Phong đột nhiên vang lên.
Sắc mặt của Phong Phong lập tức thay đổi, lúc này đã trở nên cực kỳ khó coi.
Lần này Kiều Nhã Nguyễn lại thả lỏng rất nhiều, dù sao cô cũng đã nhìn thấy rồi.
Mẹ Phong giẫm đôi giày cao gót cộp cộp đi tới, ánh mắt bà ta nhìn Kiều Nhã Nguyễn như thể chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
“Sao mẹ lại ở đây?” Phong Phong khó chịu nói: “Mẹ theo dõi con?”
Kiều Nhã Nguyễn âm thầm mặc niệm cho Phong Phong trong lòng, có người mẹ như vậy đúng là thật kỳ lạ.
“Phong Phong! Mẹ nói cho con biết, con tránh ra, hôm nay mẹ phải hỏi cho rõ con hồ ly tinh dụ dỗ con như thế nào!” Mẹ Phong nói rồi dứt khoát đẩy Phong Phong ra.
Kiều Nhã Nguyễn đứng thẳng người lên, cô nhìn người đàn bà đang tru tréo ầm ĩ kia rồi lại nhìn Phong Phong.
“Mẹ quậy đủ chưa?” Phong Phong tức giận gắt lên.
“Bây giờ con bị con khốn này làm cho u mê mất rồi! Phong Phong, mẹ là mẹ của con. Con vì con đĩ đê tiện hèn hạ này mà không cần mẹ của con nữa sao?” Mẹ Phong trầm giọng nói.
Giả vờ đáng thương cũng có dáng ghê ta~
Nhưng mà Kiều Nhã Nguyễn cũng chẳng có tâm tình mà xem bà ta diễn vai đáng thương, cô lạnh lùng liếc Phong Phong một cái rồi dứt khoát xoay người bỏ đi.
“Răng Mềm...”
Phong Phong duỗi tay nắm chặt lấy tay của Kiều Nhã Nguyễn. Anh ta không thể để cô bỏ đi được.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại rồi hơi nheo mắt nhìn anh ta.
“Kiều Nhã Nguyễn! Chẳng phải mày muốn tiền sao? Mày muốn bao nhiêu, tao cho mày tiền. Mày đừng quấn lấy con trai tao nữa!” Mẹ Phong kiêu căng nói.
Kiều Nhã Nguyễn khẽ cong khóe môi, ánh mắt vẫn dính chặt trên người Phong Phong.
“Mẹ nói đủ chưa?” Phong Phong tức giận, thanh âm cũng trở nên lạnh lùng hơn.
“Phong Phong! Mẹ là mẹ của con, con có biết là con khốn này vì cái gì mà đến với con không?” Mẹ Phong thét lên the thé đến nhức óc. Dáng vẻ của bà ta tội nghiệp đến nỗi nếu có người khác nhìn vào thì sẽ thấy người con này quá bất hiếu.
“Đúng vậy, bà ấy là mẹ của anh cho nên anh cứ ngoan ngoãn theo mẹ anh về đi.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi cố gắng giằng cổ tay của mình ra.
Nếu như vừa nãy anh ta có thể kéo cô cùng rời đi thì có lẽ cô sẽ còn một chút hảo cảm đối với anh ta, nhưng hiện giờ xem ra thì hoàn toàn không cần thiết nữa rồi.
“Kiều Nhã Nguyễn! Mày giả làm người tốt làm cái gì, đẻ ra đã có bộ dạng yêu ngiệt như thế, vừa nhìn đã biết chẳng phải thứ tốt lành gì rồi! Tao thấy cha mẹ mày cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì nên mới có thể để con gái bán mình như thế!” Mẹ Phong ngoa ngoắt nói.
Bình luận facebook