Sở Ninh Dực và An Phong Dương nhìn nhau nhưng cũng không nói gì. Những gì bọn họ có thể làm chỉ là đảm bảo an toàn cho Phong Phong mà thôi.
***
Buổi tối, Thủy An Lạc nhìn Tiểu Bảo Bối vẫn đang gọi video với ba mình. Cô hoàn toàn không hiểu con trai đang nói cái gì nhưng hình như người ở đầu bên kia nghe hiểu rất rõ.
“Bạ bạ, nhà.” Tiểu Bảo Bối nằm lỳ trên giường, hai cái tay ôm di động rồi cười tít mắt nói.
“Mấy ngày nữa ba về rồi, mẹ con đâu?” Sở Ninh Dực hỏi.
Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc đang đi ra, tỏ vẻ đương nhiên nói: “Ma ma, tắm...”
Ý nhóc là mẹ đang tắm.
Sở Ninh Dực hơi nheo mắt nhìn Tiểu Bảo Bối vẫn đang cười khanh khách, đúng là anh nhớ thằng nhóc này rồi.
Nhóc trứng thối này của anh!
Tiểu Bảo Bối vẫn ê a nói gì đó, còn Sở Ninh Dực vẫn nhìn nhóc nhưng chẳng tỏ ra sốt ruột gì.
Lúc Thủy An Lạc trở lại thì thấy Tiểu Bảo Bối đã ôm di động ngủ mất. Cô cẩn thận rút di động ra thì phát hiện cuộc gọi vẫn đang tiếp tục.
“Phong điên không sao chứ?” Thủy An Lạc nhíu mày hỏi.
“Em quan tâm người đàn ông khác như vậy có phải lại ngứa đòn rồi không?” Sở Ninh Dực nhướng mày nói.
Thủy An Lạc cười ngây ngô nằm xuống bên cạnh Tiểu Bảo Bối: “Chẳng phải anh đang ở trước mặt em đấy à? Có gì để hỏi đâu chứ?”
“Em cứ liệu hồn đấy, bản thiếu gia về rồi sẽ xử lý em.” Sở Ninh Dực hung dữ đe dọa.
Thủy An Lạc tiếp tục cười ngây ngô.
“Phong điên thật sự không sao đấy chứ?” Thủy An Lạc hỏi, cô bỗng thấy hơi áy náy trong lòng. Dù sao chuyện này cũng có liên quan tới cô, là cô không nói cho Phong Phong biết Lão Phật Gia đã đi rồi.
“Không sao, mấy ngày nữa là về thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: “Đi ngủ sớm một chút đi! Không là đến sáu giờ em sẽ không ngủ được nữa đâu.” Sở Ninh Dực nói rồi tắt video.
Thủy An Lạc nhìn người đã biến mất kia thì nhịn không được chớp chớp mắt, sao tới sáu giờ thì cô lại không ngủ được nữa?
Mãi cho đến sáu giờ sáng ngày hôm sau, bên ngoài vang lên tiếng “một hai một”, Thủy An Lạc mới lồm cồm bò dậy. Bây giờ mới có sáu giờ sáng mà đã luyện tập rồi sao? Thế này có phải sớm quá rồi không?
Thủy An Lạc cảm thấy muốn khóc quá đi mất thôi.
Lúc này dù cô đã buồn ngủ díp hết mắt lại rồi nhưng vẫn không thể ngủ nổi, còn Tiểu Bảo Bối thì lại ngủ rất say.
Thủy An Lạc không ngủ được nên đành bò dậy nghịch điện thoại. Cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên màn hình đen xì, hai năm tới cô cũng không thể gọi điện cho Lão Phật Gia được rồi.
Thủy An Lạc nghĩ vậy lại càng thấy chán hơn. Cô mở trò chơi ra thì phát hiện tài khoảnh Phong Ảnh đế đang online.
Vậy ra đây là Phong Phong vẫn treo tài khoản à?
Là... đang chờ Kiều Nhã Nguyễn sao?
Thủy An Lạc nhìn tài khoản kia. Nó vẫn đứng dưới tàng cây liễu. Thủy An Lạc vòng vòng hai vòng quanh nó nhưng chẳng hề thấy nó có phản ứng gì, chắc là treo máy rồi.
“Đáng đời!” Thủy An Lạc hung hăng nói một câu rồi xoay người đi khỏi nơi này. Cô sợ nếu mình không đi thì sẽ lại đồng tình với Phong Phong mà nói mọi chuyện của Kiều Nhã Nguyễn cho anh ta biết, như vậy chẳng phải cô đang tự vả mặt mình sao?
Lần này Phong Phong vì Kiều Nhã Nguyễn mà chẳng thiết sống chết, cho nên Sở Ninh Dực mới vì anh ta mà sắp xếp cho Phong Phong gặp ông ngoại của anh ta. Chỉ cần ông ngoại của Phong Phong có thể thả người thì Phong Phong có thể cắt đứt mọi quan hệ với Phong gia, sau này dù anh ta có ở bên bất cứ ai cũng sẽ không bị ngăn cản nữa.
Ông ngoại của Phong Phong là người nước M chính gốc, tóc vàng mắt xanh, da dẻ trắng nõn, sắc mặt âm trầm.
Phong Phong ngồi trên giường, hoàn toàn không có vẻ sợ hãi.
“Vì một đứa con gái mà cháu muốn đối nghịch với ba mình, như vậy có đáng không?” Một âm thanh lạnh lùng vang lên.
Sở Ninh Dực và An Phong Dương ngồi chờ ở ngoài rất lâu. Lúc ông ngoại của Phong Phong rời đi thì sắc mặt cũng rất kém. Sau khi bọn họ bước vào thì thấy Phong Phong đang ngồi ho khan trên cái giường đầy máu.
Còn hai người họ đã nói gì với nhau thì không ai biết cả.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook