Thủy An Lạc khẽ thở dài một tiếng, không biết là vì Phong Phong hay là vì George, cho dù lần này George nhận có nhận tội thì Phong Phong chắc chắn cũng sẽ không bạc đãi anh ta.
Tuy nhiên Thủy An Lạc cũng không quá tán thành cách làm như vậy.
Dù sao người làm sai trong chuyện này vẫn là Phong Phong.
May mà không chết người, hơn nữa công ty cũng đưa ra bồi thường nên mọi chuyện cũng được cho qua.
Thủy An Lạc lên xe, cô nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang khởi động xe, hỏi: “Mày không tò mò lí do tại sao Phong Phong cướp lái của George sao?”
“Có liên quan gì đến tao à?” Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả.
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc định nói thêm gì đó thì di động của Kiều Nhã Nguyễn đã vang lên. Thủy An Lạc cũng im lặng để Kiều Nhã Nguyễn nhận điện thoại.
“Được, bây giờ tôi qua đó ngay!” Kiều Nhã Nguyễn nhận điện thoại xong thì dứt khoát trả lời, sau đó mới nhìn Thủy An Lạc: “Tao có việc phải về quân doanh, hay là...”
“Mày thả tao xuống đoạn đường phía trước đi! Cách đó không xa là công ty của anh Sở, tao tới chỗ anh ấy cũng được.” Thủy An Lạc vội nói, cô biết bọn họ nhận được quân lệnh là phải đi ngay lập tức.
Kiều Nhã Nguyễn nhíu chặt chân mày, cuối cùng gật đầu: “Được, xong việc tao sẽ gọi cho mày ngay.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi thả Thủy An Lạc xuống đoạn đường phía trước.
Thủy An Lạc mở cửa xuống xe. Đây không phải là chỗ có thể đỗ xe cho nên cô cũng chỉ nói: “Mau đi nhanh đi, có việc thì gọi điện thoại cho tao.”
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu rồi lái xe rời đi.
Giọng điệu của Thủ trưởng rất lạ, ông chỉ yêu cầu Kiều Nhã Nguyễn lập tức quay lại, hình như đã xảy ra chuyện gì lớn cho nên cô cũng không dám dùng giằng mất thời gian nữa.
Thủy An Lạc xuống xe rồi nhìn tòa cao ốc trước mặt, từ đây đi qua đây cũng chỉ có hai con phố mà thôi, đi bộ chỉ mất chừng hai mươi phút cho nên Thủy An Lạc quyết định đi bộ tới đó.
Lúc này trên đường phố không có nhiều người, chắc là do vẫn đang trong giờ làm việc.
Thủy An Lạc thấy hơi lúng túng. Lão Phật Gia nhà cô đã không còn là Lão Phật Gia năm xưa nữa, giờ đã trở thành Lão Phật Gia phiên bản thăng cấp rồi.
Thủy An Lạc đến công ty, tiếp tân ở đại sảnh lập tức mở thang máy cho cô: “Phu nhân, giờ tổng giám đốc đang họp.”
“Cô biết tôi sẽ tới à?” Thủy An Lạc tò mò hỏi trong lúc đợi thang máy.
“Trước khi tổng giám đốc họp có dặn qua.” Tiếp tân cười tươi rói nói.
Anh Sở là thần à?
Sao lại biết cô sẽ đến đây chứ?
Thang máy tới, Thủy An Lạc khẽ gật đầu rồi bước vào.
Nhưng mà quyết định xuống xe của cô là bột phát mà, làm sao mà anh Sở biết được chứ?
Thủy An Lạc ôm một bụng thắc mắc lên văn phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng trên cùng. Thư ký bên ngoài vừa thấy cô liền vội vàng đứng dậy tiếp đón: “Phu nhân, tổng giám đốc nói phu nhân cứ chờ một lát, chắc khoảng mười mấy phút nữa là họp xong rồi.”
Thủy An Lạc gật đầu rồi quàng vai thư ký trưởng: “Sao tôi cứ có cảm giác mình bị theo dõi thế nhỉ? Sao anh ấy biết tôi tới đây thế?” Mấy năm nay cô thường xuyên tới công ty cho nên đã sớm tạo quan hệ thân thiết với thư ký trưởng rồi.
“Không phải phu nhân nói à? Vừa rồi tổng giám đốc mới vào họp đã nói phu nhân sẽ tới rồi.” Thư ký trưởng tỏ vẻ đương nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, anh Sở là thần, cái này cô phải thừa nhận.
Nhưng mà có thể đoán chuẩn như vậy thì xem chừng có liên quan đến chuyện của Phong Phong rồi, về chuyện này nhất định có cái gì đó mà anh Sở biết nhưng cô không biết.
Thủy An Lạc vào phòng làm việc, trong đầu cô vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên rời đi, chẳng lẽ chuyện đó có liên quan gì đến chuyện này?
Lúc Kiều Nhã Nguyễn phải đi gấp vẫn cách công ty của Sở Ninh Dực hai dãy phố cơ mà, sao cô thấy không kỳ lạ cho được?
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook