Thủy An Lạc nghĩ, tên điên lần này đã chịu dứt khoát hơn trước rồi.
Còn Phong Phong lúc này đang cầm di động trong tay. Tin tức về mẹ anh vừa hết, lúc này bản tin đang đưa tiếp tin tức về những ngôi sao khác.
Tiểu Sư Niệm cầm ly sữa vừa uống vừa nhìn Phong Phong.
“Ba Đẹp Trai, ba làm sao vậy?” Tiểu Sư Niệm khó hiểu mở miệng hỏi.
Phong Phong vươn tay sờ đầu cô bé, “Ba Đẹp Trai không sao. Hôm nay trời mưa, Ba Đẹp Trai nấu cơm tối cho con có được không.”
“Được ạ.” Tiểu Sư Niệm cười híp mắt gật đầu.
Ba Đẹp Trai biết nấu cơm, cộng thêm một điểm hảo cảm.
Phong Phong đứng dậy vào bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, sau đó liền bắt tay vào nấu nướng.
Tiểu Sư Niệm xách ghế đi vào, đứng ở bên cạnh bồn nước hỗ trợ rửa rau.
Phong Phong tiếp tục ghen tỵ với Sư Hạ Dương. Cái tên kia có cái gì tốt mà lại có đứa con gái hiểu chuyện thế này chứ.
“Niệm Niệm thích Mẹ Xinh Đẹp như thế, lẽ nào không muốn Mẹ Xinh Đẹp và ba con ở bên nhau à?” Phong Phong mở miệng hỏi.
“Nhưng mà họ không có tình cảm với nhau. Mẹ Xinh Đẹp nói, ba là ân nhân của mẹ. Ba lại nói, mẹ là ân nhân của ba. Niệm Niệm cũng không hiểu hai người đang nói gì nữa.” Tiểu Niệm Niệm vừa rửa rau vừa mở miệng nói.
Ân nhân.
Một cách gọi hay.
Lòng dạ Phong Phong chí ít cũng đã an tâm hơn mấy phần so với lúc trước khi Nhã Nguyễn quay về.
“Trong quân đội, có ai theo đuổi Mẹ Xinh Đẹp của con không?” Phong Phong tiếp tục tìm hiểu.
“Có chứ, nhiều người lắm, nhưng mà Mẹ Xinh Đẹp nói, họ không phải là “món ăn” của mẹ. Ba Đẹp Trai, sao mẹ lại nói như thế, cũng đâu phải nấu cơm câu?” Tiểu Sư Niệm tỏ ra hiếu kỳ, hỏi.
Tâm trạng Phong Phong trong nháy mắt bị sự vui sướng xâm chiếm, lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ hơi nhếch khóe miệng lên.
“Ba Đẹp Trai, muốn cười ba cứ cười đi. Niệm Niệm sẽ không cười ba đâu. Mẹ Xinh Đẹp nói, người như ba gọi là nghiện còn ngại đấy.” Tiểu Niệm Niệm lảnh lót nói.
Phong Phong: “...”
Nét cười nơi khóe miệng trong nháy mắt biến mất, giờ thì anh đã biết, cái miệng nhanh nhảu này của Tiểu Niệm Niệm là do ai dạy rồi.
“Khụ...” Phong Phong khẽ ho một tiếng.
“Ba Đẹp Trai, ba cũng không cần phải làm bộ làm tịch đâu, có chuyện gì ba cứ nói ra, còn giả bộ ho khan làm gì chứ?” Tiểu Niệm Niệm tỏ ra bất đắc dĩ nói.
Phong Phong: “...”
Nhất định hôm nào đó anh phải lôi con nhóc này đến chỗ Sở Ninh Dực, để xem ai xỏ xiên người khác giỏi hơn mới được.
“Trong quân đội bao nhiêu người như vậy, không ai thành công à?” Phong Phong quyết định thu hồi tất cả hành vi làm bộ làm tịch của mình, thành thực mở miệng hỏi.
“Không ạ, Ba Đẹp Trai, con nói nhỏ cho ba biết nhé, ba không được nói với Mẹ Xinh Đẹp đâu đấy.” Tiểu Sư Niệm nói, vẫy vẫy tay với Phong Phong.
Phong Phong hơi nhướng mày, buông dao xuống, cầm quả cà chua đã thái được một nửa tiến lại gần Tiểu Sư Niệm.
“Nói đi, Ba Đẹp Trai đảm bảo sẽ không nói gì đâu.”
“Có một buổi tối ba ôm con về ngủ, con cũng nghe thấy ba hỏi câu này, sau đó Mẹ Xinh Đẹp liền nói một câu rất khó hiểu.” Tiểu Sư Niệm nói, hàng lông mày nhỏ xíu còn nhíu lại.
Phong Phong lại thấy hồi hộp.
Câu nói kia, có liên quan gì đến anh ta không?
“Nói gì thế?” Phong Phong nói, lại phát hiện ra giọng nói của mình có chút khàn đặc.
Là sợ nghe được, hay muốn nghe đây.
Giờ khắc này, anh ta hoàn toàn không biết mình đang suy nghĩ gì.
Trong những năm xa cách đó, cô ấy có nghĩ đến anh ta không? Có nhắc đến anh ta không? Nếu có thì nhắc gì đây?
Tiểu Sư Niệm hơi nghiêng đầu, giống như đang cố nhớ lại xem câu nói đó như thế nào.
Bình luận facebook