Phòng giam là một phòng ký túc xá dành cho một người, điều kiện không tệ lắm, một chiếc giường, một chiếc ghế.
Tuy nhiên đối với người đã quen với cuộc sống vàng son như Phong phu nhân mà nói, nơi này chính là địa ngục.
“Thiếu tá Kiều, chính là chỗ này.” Đồng chí ở Ban Kỷ luật dẫn cô đi đến cửa, mở cửa ra để cô bước vào.
Kiều Nhã Nguyễn khẽ gật đầu, cất bước đi vào.
Phong phu nhân ngẩng đầu, ánh mặt trời bên ngoài quá lớn, gần như khiến bà ta lóa mắt.
Có điều vào giây phút bà ta nhìn thấy Kiều Nhã Nguyễn, hai tròng mắt bỗng mở lớn, đứng phắt dậy, tựa như một kẻ điên nhào tới: “Là mày, chính là đồ đê tiện mày muốn hại tao”
Kiều Nhã Nguyễn nhanh nhạy tránh ra, nhìn Phong phu nhân đã nhào tới cửa.
“Phong phu nhân, khí chất của bà đâu rồi? Hành động như một kẻ điên này là sao?” Kiều Nhã Nguyễn phẩy chút bụi bám trên người mình, thản nhiên nói.
“Con khốn này, tại sao mày vẫn còn sống?”
“Thật là ngại quá, tôi không những sống, còn sống rất tốt, tốt hơn con trai bà nhiều.” Kiều Nhã Nguyễn gằn từng chữ nói, “Phong phu nhân, bà làm gì có ông trời nhìn vào, bà có ngày hôm nay cũng là do bà tự tạo nghiệt, chúng ta hãy gặp lại ở tòa án quân sự đi.”
Phong phu nhân run lẩy bẩy, không biết là do tức hay là bị dọa sợ nữa.
“Kiều Nhã Nguyễn, con tao một lòng một dạ hướng về mày, còn mày thì sao? Có điểm nào xứng với tấm chân tình của nó chứ hả?” Phong phu nhân đột nhiên cả tiếng nói.
Kiều Nhã Nguyễn đi tới cửa, nghe thấy Phong phu nhân nói vậy liền quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang đứng đó run rẩy, “Phong phu nhân, bà chớ quên, người đưa bà vào đây chính là con của bà. Nói không dễ nghe thì bà có từng coi Phong Phong là con trai của mình không? Nói trắng ra, anh ta chỉ một lợi thế để bà củng cố địa vị của mình mà thôi.”
“Mày nói bậy bạ gì thế hả?” Bà Phong đột nhiên cả tiếng kêu lên.
“Sao phải cáu lên như thế? Bởi vì tôi nói sự thật à? Phong phu nhân, bà vì nịnh bợ quyền quý mà không tiếc đem con trai mình thành công cụ. Bà gấp rút muốn loại bỏ tôi như vậy không phải là vì muốn Phong Phong cưới cô công chúa gì đó hay sao? Thực sự không biết nên nói bà ngây thơ hay ngu xuẩn nữa. Phong Phong là con người, không phải công cụ để bà lợi dụng. Tôi nói thật cho bà biết, bà, tôi nhất định sẽ kiện.” Kiều Nhã Nguyễn gằn từng chữ một, “Người ngu xuẩn, kết cục lúc nào cũng đáng buồn.”
Kiều Nhã Nguyễn nói xong, xoay người bỏ đi.
Phong phu nhân ngồi phịch xuống giường, không thể tin nổi, đây là đứa con gái năm đó sao?
Năm đó cô ta tuy có ngạo mạn, nhưng không cường thế như bây giờ.
Không, bà ta sẽ không thua, tuyệt đối sẽ không.
Bà ta là quý tộc nước M, bà ta là quý tộc cơ mà!
Kiều Nhã Nguyễn rời khỏi căn phòng kia, thở hắt ra một hơi.
Sư Hạ Dương ở bên ngoài chờ cô, “Tôi còn tưởng cô vì chính bản thân mình cơ.”
“Chẳng lẽ không đúng à?” Kiều Nhã Nguyễn chép miệng, “Không phải anh đi làm báo cáo hả? Sao còn có thời gian qua đây thế?”
Sư Hạ Dương đưa cô đi, “Cô đang đau lòng cho Phong Phong.” Câu này không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Kiều Nhã Nguyễn hơi khựng lại, quay đầu lại nhìn cánh cửa tiếp tục bị khóa lại kia.
“Sao tôi lại cảm thấy mình đang vì dân trừ hại nhỉ?” Kiều Nhã Nguyễn cười.
Sư Hạ Dương như cười như không, nhìn cô.
Kiều Nhã Nguyễn chẳng tỏ ra sợ hãi gì, “Tôi cảm thấy lâu lắm rồi anh không tiếp xúc với phụ nữ, thực sự không hiểu phụ nữ đang suy nghĩ gì đâu. Anh mau đi tìm cho Niệm Niệm một người mẹ đi.” Kiều Nhã Nguyễn nói, nghiêm túc vỗ vỗ vai anh ta, sau đó rời đi.
Đau lòng cho Phong Phong?
Cô điên rồi chắc?
“Azi, được rồi, tôi phải đi làm báo cáo đây, cô nhớ đi đón Niệm Niệm về đấy.” Sư Hạ Dương nhếch môi nói.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook