Lão Bá tước nhìn Kiều Nhã Nguyễn với ánh mắt nghiêm túc.
“Chẳng lẽ cô nghĩ không phải thế à?”
“Tôi nghĩ, có lẽ ông bị điên.” Kiều Nhã Nguyễn nhàn nhạt lên tiếng.
“Cô có biết, ba năm trước, vì cô mà Phong Phong nó đã làm gì không?” Lão Bá tước bỗng lên tiếng.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt lão Bá tước.
“Vì cô, nó đã chống lại cả cha nó, hủy hơn nửa giang sơn của cha nó, rồi đến đàm phán với tôi. Những chuyện này ngoài nó ra cả cái gia tộc này không ai dám làm cả.” Lão Bá tước trầm giọng lên tiếng.
Tay Kiều Nhã Nguyễn khẽ run lên. Lão Bá tước nói thì rất đơn giản, nhưng Kiều Nhã Nguyễn biết, chuyện không dễ dàng như những gì cô nghe thấy.
“Nó nên thấy may vì mấy năm nay nó phát triển được ở thành phố A này vì bên cạnh nó có hai người, một là Sở Ninh Dực, một là An Phong Dương.” Lão Bá tước dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Hai người này chắc cô cũng không lạ đâu nhỉ.”
Tất nhiên là cô không lạ rồi, một người là chồng của bạn thân cô, còn một người là anh nuôi cô mà.
“Sở Ninh Dực cũng không đơn giản như những gì các người thấy đâu. Bình thường nếu cậu ta đưa tay ra giúp ai đó, thì chính là đang nói với tất cả mọi người rằng, người này, không ai có thể động vào. Thế nên giờ cô đại khái có thể yên tâm chúng tôi sẽ không làm gì bất lợi với nó hết.”
Kiều Nhã Nguyễn càng thấy khó hiểu hơn.
“Thế rồi sao, rốt cuộc ông nói những chuyện này với tôi là muốn nói gì đây?” Nói cho cô biết, vì Phong Phong được Sở Ninh Dực chống lưng nên họ mới không dám động vào Phong Phong, nếu như cô với Phong Phong đã ở bên nhau rồi thì cũng không sao cả sao?
Lão Bá tước dựa vào lưng ghế, nói tiếp: “Ba năm trước, Phong gia bị Phong Phong làm tổn hại nguyên khí, thế nên những kẻ có dã tâm khác ở nước M đều nhìn chằm chằm vào Phong gia như hổ đói rình mồi. Chỉ có liên hôn mới có thể giúp Phong gia tranh thủ thời gian để khôi phục lại được. Thế nên, hôn sự của nó và Lisa, cần nó phải thúc đẩy.”
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu, nhìn cafe trong cốc, đây là vị Phong Phong thích nhất.
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản thôi, bảo Phong Phong kết hôn với Lisa, cho đến khi nào Phong gia khôi phục lại như cũ thì bọn nó có thể ly hôn. Hơn nữa tôi cũng sẽ đồng ý chuyện kết hôn của cô và nó. Dù sao thì, tôi cũng không có phản cảm gì với cô cả.” Lão Bá tước cuối cùng cũng chịu nói ra mục đích của mình.
Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh, “Nói cho cùng, các người cũng chỉ muốn đem anh ấy trở thành quân cờ để củng cố địa vị của gia đình các người mà thôi.”
“Cô Kiều, Phong gia thành ra thế này suy cho cùng nguyên nhân cũng bởi vì cô, vì cô bỏ đi nên nó mới bị đả kích, mới gây ra bi kịch về sau này.”
Mới đầu Kiều Nhã Nguyễn có hơi tò mò không biết tại sao ông ta lại có lòng tốt muốn nói với cô về những chuyện mà Phong Phong đã làm vì cô, hóa ra mục đích là đây.
“Không có Phong gia, anh ấy sẽ sống tốt hơn.” Kiều Nhã Nguyễn gằn từng chữ nói. Cô đứng dậy, hai tay đè lên bàn, “Ít nhất, bất kể là Sở Ninh Dực hay An Phong Dương, họ cũng đều coi Phong Phong là anh em của mình, chứ không phải là quân cờ có thể lợi dụng được.”
Lão Bá tước bỗng đứng phắt dậy, người đứng trước cửa lập tức chĩa súng về phía Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu, khóe miệng vẫn nhếch lên, “Thưa ông, chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
Lão Bá tước nổi giận, “Cô Kiều, giờ tôi nói đàng hoàng với cô về chuyện này đã là nể mặt cô lắm rồi đấy.”
“Vậy cảm ơn sự đàng hoàng tử tế của ông.” Kiều Nhã Nguyễn chỉ đám người đang cầm súng nhắm về phía mình kia, “Thưa ông, hôm nay tôi cũng nói rõ ở đây luôn, người đàn ông của Kiều Nhã Nguyễn tôi đây, không ai có thể động vào.”
Nói rồi cô đi thẳng qua người ông ta bỏ đi, nhưng tới cửa lại bị chặn lại.
Bình luận facebook