“Nhiệm vụ gì?”
“Không biết nữa, Lão đại chưa nói, thế nhưng hình như không phải gấp lắm đâu nên cũng không có lệnh xuất phát khẩn cấp.” Triệu Phi Phi nói rồi nhắc nhở thêm lần nữa: “Này, cậu nhớ xin chữ ký nam thần cho tôi đấy nhé, tốt nhất là có cả ảnh nữa.”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Kiều Nhã Nguyễn cúp máy trong sự tò mò, nhiệm vụ gì mà cần điều bọn họ đi đây?
Lúc cô còn đang mải nghĩ thì đột nhiên bên kia truyền đến tiếng ngựa hí, đồng thời còn có tiếng thét chói tai: “Cẩn thận, ngựa bị mất khống chế rồi, người phía trước mau tránh ra!!!” Nhân viên trường quay vừa chạy theo phía sau con ngựa vừa hô lên.
Phong Phong cố gắng siết chặt dây cương nhưng dường như con ngựa này phát điên mà không chịu nghe theo sự khống chế của anh ta, cứ quay cuồng đá lung tung.
Sạp chợ được dựng hai bên đường bị nó đá bay. Con ngươi của Diệp Uyển Uyển bỗng dãn to ra. Cô ta nhìn con ngựa đang nhanh chóng tiến đến mình một cách kinh hoàng.
“Cô ơi mau tránh ra!” Tiểu Sư Niệm lớn tiếng kêu lên, cánh tay nhỏ xíu của bé còn kéo cổ tay của Diệp Uyển Uyển.
Diệp Uyển Uyển đột nhiên tỉnh táo lại. ngay trước khi hai chân trước của con ngựa hạ xuống, cô ta đã kịp ôm Tiểu Sư Niệm lùi lại một bước. thế nhưng đằng sau lưng lại có bậc thang nên cả hai bị ngã sõng xuống đất.
“Niệm Niệm!!!” Kiều Nhã Nguyễn kinh hãi chạy tới.
Phong Phong dùng hết sức để giữ chặt dây cương, lòng bàn tay của anh đã cảm thấy đau rát. Thế nhưng nếu để con ngựa điên này lao ra ngoài thì rất có thể sẽ làm bị thương người đi đường.
“Huýt...” Phong Phong kéo lệch đầu con ngựa khiến nó đổi hướng nhưng vẫn tiếp tục chạy như điên.
Thủy An Kiều đứng cách đó không xa khẽ cong khóe miệng, muốn cướp vai của con gái cô ta sao, quá ngây thơ rồi.
“Súng gây mê! Tổ đạo cụ! Dùng súng gây mê!” Đạo diễn lớn tiếng nói: “Nhân viên trường quay nhanh chóng sơ tán diễn viên và mọi người, nhanh lên!”
“Không được! Ngựa điên rồi! Nếu cưỡng ép dùng thuốc mê thì Phong Phong sẽ bị ngã ngựa! Hơn nữa nó phi quá nhanh nên chưa chắc có thể bắn trúng!” Tổ trưởng tổ đạo cụ nhíu mày nói.
Kiều Nhã Nguyễn xác nhận Tiểu Sư Niệm không có việc gì liền nhanh chóng lướt qua con phố, sau đó cướp lấy súng gây mê: “Phong Phong!” Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng nói, mắt của cô nhìn thẳng vào con ngựa đang chạy như điên.
Phong Phong lập tức giật dây cương lại, Kiều Nhã Nguyễn nhắm ngay lúc con ngựa điên giơ hai chân trước lên mà nổ súng.
“Rầm rầm...”
Phong Phong đột nhiên buông dây cương ra rồi thả người nhảy xuống khỏi lưng nó. Anh ta xoay người thành tư thế quỳ một chân xuống đất rồi cố chịu cảm giác đau rát trong lòng bàn tay và trên đầu gối.
“Mẹ nó...” Phong Phong đau đến mức phải chửi bậy.
Đám người George vội vàng chạy tới đỡ người lên. Con ngựa điên ngã trên mặt đất, giật giật hai cái rồi ngất đi.
Hiện trường rối loạn cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau khi con ngựa té xỉu.
Lúc Tiểu Sư Niệm ngã xuống đã được Diệp Uyển Uyển bảo vệ cho nên không bị thương. Nhưng cánh tay của cô nàng bị bậc thang làm cho trầy xước, trên chiếc váy trắng cũng lấm tấm vết máu.
“Cô ơi, cô không sao chứ?” Tiểu Sư Niệm lo lắng hỏi thăm. Phía bên Ba Đẹp Trai có nhiều người rồi, cô bé cũng không tiện qua đó làm phiền thêm nữa, dù rằng bé đang rất lo cho Ba Đẹp Trai của mình.
Diệp Uyển Uyển khẽ lắc đầu rồi cúi xuống nhìn tay của mình: “Cô không sao, cháu không có việc gì chứ?” Diệp Uyển Uyển nói rồi có chút không yên lòng nhìn Tiểu Sư Niệm.
Lòng bàn tay của Phong Phong bị thương nghiêm trọng vì phải siết dây cương, còn những chỗ khác thì vẫn ổn.
May mà Phong Phong có luyện võ, chứ nếu thay bằng nam chính khác thì chuyện này sớm đã thành bi kịch rồi, không biết nếu con ngựa điên kia lao vào đoàn người sẽ gây ra hậu quả gì nữa.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu nhìn Thủy An Kiều đang tránh phía xa xa: “Lại là mày làm có đúng không?”
“Đừng có ngậm máu phun người, tao làm cái gì chứ?” Thủy An Kiều giãy nảy như con mèo bị đạp phải đuôi, kêu lên the thé.
Bình luận facebook