Sở Ninh Dực dùng sức cắn vào má Thủy An Lạc đau bao nhiêu thì sức lực cô giãy giụa lớn bấy nhiêu. Cô giãy càng mạnh thì cái chỗ đó của Sở Ninh Dực bị đầu gối cô thúc vào lại càng đau bấy nhiêu.
Thủy An Lạc nghĩ thầm trong bụng, nếu như quẳng đám điều kiện tồn tại ở giữa đi, nói cách khác thì chính là Sở tổng tự làm tự chịu, cơn đau này do chính lực của anh tạo ra chứ đâu. Nhưng mà má của cô đau thật mà, kiểu này không biết có phải Sở Ninh Dực cắn sứt má cô ra rồi không nữa?
Cô không biết Sở Ninh Dực còn cái tật xấu này nữa đấy, sau này chắc chắn cô sẽ bế con trai tránh xa anh ta ra. Dù sao thì gương mặt bánh bao của con trai trông cũng "ngon lành" hơn, cắn cũng sẽ đã hơn.
Sở Ninh Dực cố gắng chịu đựng cho qua cảm giác đau đớn này lại thấy Thủy An Lạc đang thất thần, lúc này mà cô cũng thất thần cho được à?
"Thủy An Lạc, cô coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai có đúng không?" Sở Ninh Dực nhìn dấu răng rõ ràng trên gương mặt trắng mịn của cô, cơn tức trong bụng cũng dịu đi vài phần. Nhưng trong đầu tự dưng lại xuất hiện một suy nghĩ hung ác khác, anh muốn cắn cho cô hủy dung luôn, xem xem sau này cô làm thế nào để ra ngoài tươi cười với người đàn ông khác được nữa?
Cả người Thủy An Lạc khẽ run lên, Sở Tổng đang nổi khùng, nổi điên kìa. Sau quả "dồn không khí" với độ khó cao lần đó, Sở Tổng lại phát minh ra chiêu mới - cắn mặt rồi, nhưng mà tại sao... người bị thương toàn là cô vậy?
Nhưng?
Anh ta đang nói gì với cô vậy?
Đầu óc Thủy An Lạc bắt đầu nhanh chóng làm việc, muốn lục lại những lời mà Sở Ninh Dực từng nói. Nhưng từ nãy đến đến giờ, Sở Ninh Dực cũng nói nhiều điều với cô lắm mà.
"Nhìn ba tôi chết? Đợi tôi tự giác rời đi?" Thủy An Lạc lạnh lùng bật cười thành tiếng.
Đôi mày kiếm của Sở Ninh Dực nhíu lại, trên trán vẫn còn đọng mồ hôi lạnh do cơn đau vừa rồi gây ra.
"Cô đang nói cái gì đấy?" Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.
"Nói cái gì chẳng lẽ Sở tổng không biết hay sao? Chuyện An Giai Tuệ hạ độc ba tôi, anh đã sớm biết rồi đúng không. An Giai Tuệ muốn xuống tay với ba tôi vào cái hôm sinh nhật của Thủy An Kiều, anh cũng biết đúng không? Anh mặc kệ không hỏi không rằng, chẳng phải là đang mong tôi sớm cút đi cho khuất mắt anh còn gì?" Thủy An Lạc gằn từng câu từng chữ, tuy rằng cô đang hết sức để kiềm chế, nhưng trong giọng nói của cô vẫn chất chứa đầy châm biếm và bi thương.
Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Thủy An Lạc, hai hàng lông mày của anh lại càng nhíu chặt lại.
"Tôi mong cô cút khỏi tầm mắt của tôi?" Sở Ninh Dực lặp lại câu cuối cùng, ánh mắt của anh trông cũng ngày càng nguy hiểm.
Nhưng trong mắt Thủy An Lạc thì chẳng qua anh đang muốn phủ nhận tất cả những chuyện này mà thôi, cho nên vẻ mỉa mai trên gương mặt cô lại càng rõ ràng, "Chẳng lẽ không phải là vậy? Có cần tôi lặp lại câu nói đó lần nữa cho anh nghe không?"
Câu nói đó cho đến tận bây giờ cô vẫn nhớ rất rõ ràng, bởi vì trong khoảng thời gian này mỗi khi cô không chịu nổi nữa muốn gọi điện cho anh thì câu nói đó lại xuất hiện trong đầu cô và cắt đứt ý nghĩ muốn gọi điện cho anh của cô.
"Nói!"
Vẫn một từ lạnh băng như cũ, nhưng ẩn sâu dưới sự lạnh lẽo đó không phải là một từ, mà nếu như cô không đưa ra một lý do hợp lý, chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như thế đâu. Thủy An Lạc run lên, trong lòng chất chứa đầy oán hận, anh muốn cô đích thân nói ra câu đó đến vậy, để rồi lại phải chịu tổn thương thêm lần nữa sao?
"Nếu Thủy Mặc Vân đã mờ mắt vậy cứ để ông ta tự chịu đựng quả báo của mình, chính anh đã nói câu này đúng không." Thủy An Lạc nghiến răng nói, thấy Sở Ninh Dực cau mày, cô lại nói tiếp: "Chỉ cần cậu đứng nhìn Thủy Mặc Vân chết, sau này muốn dứt cái con bé Thủy An Lạc kia cũng sẽ dễ dàng hơn. Sao nào, câu này nghe có quen không."
Thủy An Lạc nhấn mạnh từng câu từng chữ, nói không sai lấy một lời, một câu là do chính miệng anh nói, còn một câu là Bạch Dạ Hàn nói.
Ánh mắt của Sở Ninh Dực càng âm trầm hơn, khóe miệng anh cong lên mang theo vài phần lạnh lẽo.
Bình luận facebook