Mất mặt là đương nhiên rồi, dù sao anh cũng là đàn ông, còn là một gã đàn ông kiêu căng tự đại. Bị người ta đuổi một lần thôi anh cũng đã điên lên rồi.
Đáng tiếc, đó là ba mẹ của Kiều Nhã Nguyễn, khác với người khác.
Là do anh làm tổn thương Kiều Nhã Nguyễn trước, ba mẹ của cô đối xử với anh như thế cũng hợp tình hợp lý thôi.
“Vì anh hèn.” Phong Phong thản nhiên nói, bỏ cuốn album vào bên trong ngăn chứa đồ, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn đến tấm ảnh năm anh hai tuổi.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Câu trả lời này thật có sức mạnh.
Cô còn tưởng anh sẽ luyên thuyên nói cái gì đó cho cô nghe cơ.
Không ngờ lại chỉ có ba chữ như vậy.
Trên đường trở về, Phong Phong nghẹn một bụng ý xấu. Hôm đó bị Kiều Nhã Nguyễn kích thích, mới có ý đồ ăn một miếng thịt. Thịt đến miệng rồi còn rớt, anh vẫn đang tơ tưởng đến chuyện đó.
Hiện giờ không có Tiểu Sư Niệm, cô ấy lại ở đây, thiên thời địa lợi nhân hoà, nếu anh không làm gì thì thật là có lỗi với bản thân, không phải sao?
Cho nên, Kiều Nhã Nguyễn vừa xuống xe liền bị Phong Phong chặn lại trên cửa xe, không nói câu nào liền hôn tới.
“Ưm... Anh làm gì thế?”
“Tình.” Phong Phong quăng một chữ ra, cúi người ôm Kiều Nhã Nguyễn dậy, môi không hề rời khỏi môi cô, trái lại càng cuồng nhiệt hơn.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Cái tên có thể động dục bất cứ lúc nào này, quả nhiên là hết thuốc chữa.
Phong Phong ôm Kiều Nhã Nguyễn vào cửa nhưng vẫn không buông cô ra. Kiều Nhã Nguyễn đẩy anh ra, lại bị anh ấn xuống ghế sofa.
“Anh điên rồi, thím Vu còn đang ở đây đấy.” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói, thế nhưng người đàn ông trên người đã giựt tung thắt lưng của cô.
“Anh phát điên từ lúc không ăn được em rồi.” Phong Phong nói, cúi đầu hung hăng gặm nhấm trên xương quai xanh của cô.
“Vậy cũng không thể ở đây được, lát nữa thím Vu...”
“Tách...”
Đèn của phòng khách đột nhiên bật lên, khiến Kiều Nhã Nguyễn giật mình kêu lên một tiếng.
Phong Phong ghé vào trên người Kiều Nhã Nguyễn, lớn tiếng rủa một câu, thím Vu đi ra để lấy mạng anh đấy à?
Thím Vu hình như cũng biết mình đã làm gián đoạn chuyện gì, không nói lấy một câu, tách một tiếng tắt đèn đi, lại quay lại phòng của mình.
“Già rồi, già rồi, không thể hiểu nổi mấy cô cậu thanh niên bây giờ, có phòng không dùng, lại cứ phải dùng phòng khách là sao.”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Phong Phong: “...”
“Anh!!!” Kiều Nhã Nguyễn tức không thở nổi, đá một phát lên người Phong Phong, sau đó đứng dậy sửa sang lại quần áo đã bị anh kéo tung.
Phong Phong gãi ót đứng dậy, “Bây giờ anh đang vô cùng hoài nghi Sở Đại cố tình.” Thiếu chút nữa thôi, thiếu chút nữa đã được ăn thịt rồi, nhưng bị thím Vu phá bĩnh như vậy, anh đã mất sạch cảm giác rồi.
“Ha ha...” Kiều Nhã Nguyễn ngoài cười nhưng trong không cười đứng dậy, chỉnh đốn lại quần áo của mình rồi nhìn Phong Phong, “Hôm nay anh ngủ ở phòng dành cho khách đi.”
Phong Phong ở trên ghế sofa không động đậy giả chết, nhìn Kiều Nhã Nguyễn đi lên lầu. Ngày mai, anh ngày mai nhất định phải ăn được thịt, nhất định, nhất định, khóa trong phòng ra sức mà ăn.
Phong Phong nghĩ vậy, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhảy lên đi theo Kiều Nhã Nguyễn lên lầu.
“Em nói xem ngày mai đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu, anh nên mang cái gì tới nhỉ?” Phong Phong hưng phấn nói.
“Hừ, không phải mang gì hết, mang theo sự tự giác chuẩn bị bị đuổi ra ngoài là được.” Kiều Nhã Nguyễn nói, đi tới cửa phòng ngủ chính, dùng cả người chắn trước cửa nhìn anh, “Phòng dành cho khách ở bên kia.”
“Đây là nhà anh.”
“Vậy được, em đi.” Cô rất dễ nói chuyện.
Phong Phong: “...”
Người phụ nữ như thế này, cả thế giới tuyệt đối không tìm được người thứ hai.
“Anh đi, anh đi.” Phong Phong nói rồi không cam lòng quay người đi vào phòng dành cho khách.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook