Sau khi bước vào thang máy, Sở Ninh Dực một tay ôm eo Thủy An Lạc, sắc mặt vẫn rất thản nhiên.
“A Tam, có những món tiền có thể kiếm, nhưng có những món tiền sẽ mất mạng đấy.” Sở Ninh Dực chậm rãi nói.
Người đàn ông được gọi là A Tam hơi cúi đầu, nói với giọng đã hiểu: “A Tam hiểu, cảm ơn Sở gia.”
Đi xuống đến nơi, A Tam đích thân đi mở cửa xe cho họ.
Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn. Dưới ánh mặt trời, cô có thể thấy rõ được trên gương mặt cương nghị của người đàn ông kia có một vết sẹo rất kinh khủng. Nó vừa giống như bị bom nổ gây ra, lại vừa giống như bị người ta khoét mất một miếng.
Anh ta gọi Sở Ninh Dực là gì? Sở gia?
Thủy An Lạc vào xe trước, Sở Ninh Dực vào sau. A Tam đóng cửa xe lại rồi đi tới bảo tài xế xuống, anh ta muốn đích thân lái xe.
“Tam gia, rốt cuộc người đó là ai thế?” Phải biết, trong giới lính đánh thuê, nếu A Sơ xưng đệ nhị thì sẽ không có ai dám xưng đệ nhất. Còn A Tam lại là người vẫn luôn đi theo A Sơ. Anh ta cũng là một nhân vật có máu mặt, nhưng hôm nay lại tỏ ra khách khí với người đàn ông trông có vẻ nho nhã này như vậy.
“Là người mà cậu không thể chọc vào.” A Tam nói rồi đóng cửa, khởi động xe.
“Lawrence chọn các cậu đúng là nằm ngoài dự liệu của tôi.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
“Trong giới, người có thực lực, ai dám đối địch với ngài chứ. Chúng tôi chẳng qua cũng chỉ là những kẻ cầm tiền làm việc. Nếu như ông ta đã không tin, tìm người mạnh hơn không phải là tốt nhất sao?” A Tam nói một cách lý trí.
Sở Ninh Dực thản nhiên gật đầu, rồi lại cúi đầu nhìn con trai. Anh xoa xoa đầu nhóc nhưng vẫn nói chuyện với A Tam, “Có tiền không kiếm, đúng là không phải hành động sáng suốt thật.”
“Cảm ơn Sở gia đã hiểu cho, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ phu nhân và tiểu thiếu gia, xin Sở gia hãy yên tâm.” A Tam vẫn chăm chú lái xe.
Thủy An Lạc thầm nghĩ, chẳng trách Sở Ninh Dực không sợ bị bắt cóc, vì trên đời này, có vẻ như không ai dám bắt cóc anh thật. Ngay đến lính đánh thuê bắt anh còn phải dùng từ “mời”, còn phải đảm bảo chắc chắn có thể bảo vệ tốt cho vợ con anh mới được cơ mà.
Sở Ninh Dực, có lẽ không đơn giản chỉ là một binh vương xuất ngũ như những gì cô thấy.
Thủy An Lạc nghiêm túc nhìn Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của cô.
“Sao thế?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Thủy An Lạc lắc đầu, “Sở Ninh Dực, em bỗng cảm thấy, hình như em cũng không hiểu anh lắm thì phải.” Thủy An Lạc tỏ ra nghiêm túc, nói.
Nhưng Sở Ninh Dực lại không hề thấy bất ngờ vì câu hỏi của cô, anh bẹo má cô: “Chỉ cần biết anh là ông xã của em là được rồi.”
Thủy An Lạc mím môi, nhưng cũng không nói gì nữa.
Anh có thể đối đầu với một người, một quốc gia, còn có thể khiến Bá tước thấy anh mà phải đi đường vòng. Anh có thể đứng trước mặt người đứng đầu của đám lính đánh thuê, được người ta gọi một tiếng: Sở gia.
Rốt cuộc cô đã lấy một người đàn ông thế nào đây?
Bánh Bao Rau cứ chốc chốc lại nhìn ba, mắt sáng lấp lánh, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sở Ninh Dực xoa xoa gương mặt bánh bao của nhóc, “Cố mà giữ lấy thứ mà anh trai đã để lại cho con, cái khác, ba không muốn cho con đâu.”
Bánh Bao Rau chẹp miệng, nghĩ một hồi, đầu nhỏ quay ngoắt đi, không thèm nhìn ba nữa.
Xe nhanh chóng đỗ trước cửa một căn biệt thự, đó là biệt thự của Lawrence.
A Tam đích thân đi xuống mở cửa xe cho họ. Sở Ninh Dực xuống xe xong liền đón lấy con trai, sau đó Thủy An Lạc mới xuống.
Căn biệt thự này vẫn thế, nhưng Thủy An Lạc biết, lần này, cô đến đây với thân phận tù nhân, dù thân phận tù nhân này có chút khó xử, vì dù sao nó cũng chỉ đơn thuần là để bảo vệ cô. Điều này thật nực cười.
Nhưng cô cũng biết, lần này Lawrence sẽ không chỉ đơn giản là nói với cô những thứ về Yhọc nữa.
Bình luận facebook