Có vẻ như Bánh Bao Rau không nhìn thấy nữa nên lại dựa vào vai ba.
Sở Ninh Dực vỗ lên người nhóc, rồi lại tiếp tục bế nhóc lên tầng.
“Rồng, con rồng to quá...”
Bên ngoài, Tiểu Bất Điểm cũng kích động kêu lên, bàn tay nhỏ chỉ vào rồng vừa lóe qua. Đó là cảnh tượng được ánh sáng mặt trời chiếu xuống, ngày nào cũng vậy, cứ vào thời gian cố định sẽ có kỳ quan xuất hiện chỉ trong ba giây.
Phong Phong quay lại nhìn, nhưng con rồng tím đó chỉ còn lại mỗi cái đuôi, sau đó nhanh chóng biến mất.
Phong Phong cúi đầu, lại bế Tiểu Bất Điểm ngồi lên xích đu đung đưa nhè nhẹ, “Nếu Tiểu Bất Điểm thích, sau này chú sẽ làm một con rồng cho con xem nhé.” Chỉ là mấy thứ kỹ thuật phương Tây thôi, chuyện này cũng chẳng làm khó anh được.
Tiểu Bất Điểm hơi nghiêng đầu, rồi lại quay lại nhìn Phong Phong, “Vâng, trên người Tiểu Bất Điểm cũng có rồng đấy.” Tiểu Bất Điểm nói rồi liền lôi sợi đây chuyền ngọc rồng đeo trên cổ ra, trong đó có một con rồng nhỏ màu tím đang dịch chuyển vòng quanh.
Phong Phong nhìn miếng ngọc trong tay cô bé, anh hơi nheo mắt lại, chỉ có cảm giác rất quen, nhưng không nhớ là từng thấy nó ở đâu, “Đây là...”
“Ông nội cho Tiểu Bất Điểm đấy, ông nói rồng tím sẽ bảo vệ con.” Tiểu Bất Điểm nói xong, tay nhỏ còn cẩn thận vuốt ve miếng ngọc.
Rồng tím?
Năm đó, Thủy An Lạc từng bị gọi là rồng tím có mắt rồng, nhưng, đó là yêu nghiệt.
Chuyện miếng ngọc của Thủy An Lạc anh không biết, chỉ nhớ là từng thấy nhắc tới, nhưng không nhớ là nhắc tới lúc nào.
Phong Phong không nghĩ ra được nên cũng không nghĩ nữa.
Tiểu Bất Điểm lại cất miếng ngọc đi. Bé con quay lại nhìn Phong Phong, “Chú ơi, chú sao thế?”
“Chú không sao, lần trước con có nói thú dữ trong rừng sẽ không làm hại con, đó cũng là vì ông nội nói với con là con rồng tím này có thể bảo vệ con đúng không?” Phong Phong khuỵu người xuống, lại càng cảm thấy đứa bé này dễ thương hơn.
Tiểu Bất Điểm bụm miệng cười trộm, sau đó lại ôm lấy cổ Phong Phong, thì thầm: “Không đâu, ông con nói, Tiểu Bất Điểm là tai tinh, có thể khắc chết ba mẹ mình, thế nên những con động vật nhỏ bé đó không dám lại gần con. Nếu chúng dám tiến lại gần thì sẽ bị chết.”
Phong Phong cau mày, “Nói linh tinh, sao có thể khắc chết ba mẹ con được?”
“Thật đấy ạ, thế nên lúc con vừa ra đời, ông đã đưa con đi sống riêng rồi.” Tiểu Bất Điểm nghiêm túc nói, “Có điều, lần này ông nói, con với ông tới đây...” Tiểu Bất Điểm đang nói rồi lại che miệng mình lại, “Chết rồi, ông không cho nói.”
Phong Phong lại càng có cảm giác ông nội của con bé lẽ là một người thần bí nào đó.
Tiểu Bất Điểm sợ Phong Phong hỏi tiếp nên dẩu mỏ nói thật nhanh, “Chú ơi, con phải đi đây, lát nữa ông tới đón con rồi. Chú cũng ở đây ạ? Con vẫn có thể tìm chú để chơi chứ?”
“Tất nhiên là được rồi, chú ở phòng 2510, con tới tìm chú lúc nào cũng được.”
“Vâng, chú ơi con đi đây, bai bai.” Tiểu Bất Điểm nói rồi cái chân ngắn tũn chạy biến mất.
Phong Phong nhìn theo bóng lưng của cô bé, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác mất mát, chắc chắn là anh điên rồi.
Phong Phong lấy điện thoại của mình ra, gọi cho Kiều Nhã Nguyễn, nhưng điện thoại đang trong trạng thái tắt máy, suýt nữa thì anh quên mất là Kiều Nhã Nguyễn đang đi làm nhiệm vụ.
Phong Phong liền đổi qua gửi tin nhắn, ngón tay khẽ gõ lên màn hình.
[Anh lại gặp lại con bé hôm đó chúng ta gặp đấy. Kỳ lạ lắm, nhìn con bé anh liền cảm thấy chỗ bị khuyết mất trong tim như được lấp đầy. Khi nào mở máy thì gọi lại cho anh nhé, yêu em.]
Gửi tin nhắn xong, Phong Phong cất điện thoại đi, vừa quay về, nghe thấy tiếng náo nhiệt trong đại sảnh anh liền biết, Lão Đại tới rồi. Chỉ có Sở Đại mới có thể gây xôn xao được đến thế thôi.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook