Sở Ninh Dực cau mày, chờ câu tiếp theo của cậu ta.
Phong Phong với tay lấy hoa quả trên bàn, vừa ăn vừa nói: “Nhưng chuyện tôi muốn biết lại chẳng tra ra được gì cả.”
Tiểu Bất Điểm chạy từ trên lầu xuống rồi chạy thẳng tới bên cạnh Phong Phong.
Phong Phong bế cô bé ngồi lên đùi mình, “Aiya, mới mấy ngày mà Tiểu Bất Điểm nhà mình đã mập lên rồi này.”
“Chú, sao chú có thể nói một bé gái mập lên như thế chứ?” Tiểu Bất Điểm bất mãn nói.
“Heo mập.” Bánh Bao Rau hừ một tiếng. Cả ngày ăn nhiều như thế, có thể không béo được chắc?
“Đồ ẻo lả, cậu đừng có mà nói nữa.” Tiểu Bất Điểm tức giận gắt lên.
“Ăn lắm còn không cho người khác nói hả? Một bữa ăn tới năm cái bánh bao, cậu không sợ no chết à.” Bánh Bao Rau vẫn tiếp tục hầm hè.
Tiểu Bất Điểm tức giận nhìn nhóc, nhưng bé cũng chỉ nhìn chằm chằm vậy thôi.
Trước đây Tiểu Bất Điểm cũng ăn nhiều, nhưng ăn xong bé có thể chạy chơi khắp núi. Nhưng ở đây làm gì có chỗ nào cho bé nô đùa đâu, thế nên đúng là có mập lên một chút thật.
Nhưng trông cũng đáng yêu hơn trước đây mà.
Bánh Bao Rau không thấy mình nói sai. Nhóc vẫn uể oải tựa trong lòng mẹ, ôm bình sữa của mình.
“Ăn nhiều thì sao chứ? Không giống như ai đó, ăn như mèo, ăn có một tí thế bảo sao không cao lên được.” Tiểu Bất Điểm phản bác lại.
Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên nhìn hai đứa nhỏ đấu khẩu với nhau.
Phong Phong cúi đầu, nhìn Tiểu Bất Điểm rồi lại nhìn Bánh Bao Rau: “Nhóc con, con còn nói gì được không?”
Bánh Bao Rau nhíu mày, không thèm để ý tới chú Tư nữa.
Phong Phong tức giận, còn có kiểu phân biệt đối xử thế này nữa hả?
“Từ lúc tới đây tới giờ em vẫn chưa ra ngoài thăm thú, hay là chiều nay chúng ta ra ngoài chơi đi.” Thủy An Lạc gợi ý.
Sở Ninh Dực gật đầu, cũng không có ý kiến gì.
Giờ Phong Phong chỉ muốn gặp Kiều Nhã Nguyễn, nhưng tiếc là không thể gặp một cách quang minh chính đại được, vì anh sợ sẽ làm hại tới cô.
Bánh Bao Rau ra ngoài liền bảo mẹ bế mình. Tiểu Bất Điểm còn chọc nhóc là đứa bé nhõng nhẽo. Bánh Bao Rau sầm mặt xuống, vừa ra đến ngoài cửa liền bảo mẹ thả mình xuống, nhóc muốn tự đi, nhưng vẫn phải đi bên cạnh mẹ.
Thủy An Lạc thầm nghĩ, lúc về nhất định phải câu được cô bé này. Đây là người đầu tiên khiến con trai cô trở nên đặc biệt như thế đấy.
Ngoài lâu đài toàn là rừng cây um tùm, một bên còn có biển, cảnh vật rất tốt.
Trên bãi cát có người đang phơi nắng, tuy tới đây để đấu giá, nhưng trước khi đấu giá thì mọi người vẫn là bạn bè.
Tiểu Bất Điểm đi tới đâu cũng đều là một bé gái tràn đầy năng lượng, thế nên lúc này đang đi tìm vỏ sò bên bờ biển. Bé còn kéo Bánh Bao Rau đi với mình nữa.
Bánh Bao Rau tỏ ra chê bai bé, nhưng Tiểu Bất Điểm vẫn làm như không thấy.
“Ông nói nếu tìm được vỏ sò màu tím thì có thể xin Long Nữ một điều ước đấy.” Tiểu Bất Điểm nghiêm túc nói.
“Mê tín.” Bánh Bao Rau tỏ ra chán ghét, buông một câu.
“Nói lắm thế làm gì, cậu cứ tìm vỏ sò của cậu đi là được rồi.” Tiểu Bất Điểm tức giận, chống nạnh gắt.
Thủy An Lạc: “...”
Ôi má ơi, trên đời này còn có người chê con trai cô nói nhiều nữa kìa. Nếu để Bánh Bao Đậu nghe thấy câu này chắc con bé sẽ khóc ngất trong nhà vệ sinh mất. Con bé vì muốn dụ anh trai nói chuyện mà tốn không biết bao nhiêu sức lực đâu đấy.
Sở Ninh Dực đứng bên bãi cát nhìn ra mặt biển phía xa xa. Phong Phong đứng cạnh anh, “Hòn đảo nhỏ gần đây nhất cũng phải cách đây tới hơn trăm cây, nên gần như là không thể rời khỏi đây được. Trong phạm vi ba mươi kilomet là khu vực thường xảy ra gió lốc.” Phong Phong giải thích, “Thế nên, muốn rời khỏi đây là chuyện không thể nào.”
Sở Ninh Dực hờ hững nhìn Phong Phong, “Cậu nghĩ là tôi sẽ làm cái chuyện ngu ngốc như thế chắc?”
Phong Phong: “...”
Câu vừa rồi, coi như anh chưa nói đi.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook