Cơ quan được mở ra, không khí lại càng lạnh hơn.
Giường đá giữa phòng cũng được mở ra, từ từ xuất hiện một bóng người.
Thủy An Lạc cùng Kiều Nhã Nguyễn bước vào mấy bước, nhìn cô gái trước mặt bọn họ lúc này.
Đôi mắt của hai người họ lập tức trừng lớn, như không thể tin vào mắt mình.
Mỹ nhân thì hai người thấy nhiều rồi, bất kể là diễn viên hay là người mẫu, nhưng người có thể đẹp đến mức khiến người ta kinh tâm động phách thế này thì vẫn là lần đầu tiên được trông thấy.
Có người nói, đôi mắt là thứ động lòng người nhất, thế nhưng người trước mặt bọn cô dù chỉ nhắm nghiền mắt tựa như đang say ngủ cũng đã đẹp đến mức khó tin rồi.
Khuôn mặt, mũi, cánh môi đều đạt đến tỷ lệ vàng hoàn mỹ nhất, không thiếu một phần không thừa một phân, góc nào góc nấy đều vô cùng hoàn mỹ.
Thủy An Lạc nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn. Lúc này Kiều Nhã Nguyễn đã không nhịn được mà muốn đụng vào.
“Đừng đụng, đấy là thạch anh hàn băng, sẽ làm tay cô đông lạnh luôn đấy.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.
Phong Phong vội vàng kéo Kiều Nhã Nguyễn lại: “Em đừng có lộn xộn, muốn làm người tàn tật à?”
Thủy An Lạc cũng lập tức lui lại một bước theo bản năng, nhưng mà người đẹp kia sẽ không bị lạnh chết sao?
“Sở tổng quả nhiên là kiến thức rộng rãi. Thạch anh hàn băng là thứ mà chỉ đảo Kim Cương mới có. Suốt mười năm nay chúng tôi đào sâu bên dười đảo mới chỉ tìm được một khối hàn băng duy nhất này.” Quản gia nói rồi bước từ vị trí mở cơ quan đi qua, sau đó ông ta quỳ xuống trước mặt Sở Ninh Dực, dâng lên một thứ giống như một thanh đoản kiếm.
Sở Ninh Dực đưa Bánh Bao Rau cho Thủy An Lạc rồi đích thần cầm lấy vật trong tay quản gia.
“Di chúc?”
“Đúng vậy, đây là thứ Công chúa lưu lại trước khi lâm chung. Đảo Kim Cương là do tiên hoàng để lại cho Công chúa nhưng Quốc vương lại thèm thuồng tài phú của nó! Bề ngoài ông ta tỏ vẻ yêu thương Công chúa nhưng trong bóng tối lại ngấm ngầm hại Công chúa nhiều lần! Bây giờ cuộc đấu giá đảo Kim Cương đã tới gần. Ngài Lawrence nói chỉ có ngài Sở mới có thể giúp Công chúa bảo vệ đảo Kim Cương được an toàn.”
“Nếu là bán đấu giá, hơn nữa Công chúa đã tạ thế thì hòn đảo này có giữ lại cũng chỉ là một đảo vô danh mà thôi, sớm muộn gì cũng bị kẻ khác chiếm mất.” Sở Ninh Dực nói thẳng. Đứa con của Công chúa Delia mà còn không tìm thấy thì dù có di chúc cũng chẳng có tác dụng gì.
Kiều Nhã Nguyễn vẫn không nhịn được mà tới gần vị mỹ nhân bị đóng băng kia. Cô thấp giọng nói: “Đây là tiểu thuyết võ hiệp sao? Không ngờ trong hiện thực cũng có thể nhìn thấy hiện tượng này. Có điều nhìn vị Công chúa này có phải hơi giống với Tiểu Long Nữ - Lưu Diệc Phi không, thần tiên tỷ tỷ ấy?”
“Lưu Diệc Phi là ai?” Phong Phong đột nhiên lên tiếng.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Má nó, anh có xứng là một Ảnh đế không thế hả?
“Người qua đường thôi, anh không biết đâu.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi tới gần hơn để quan sát cô gái kia thật cẩn thận, chỉ là tay của cô hơi hơi tới gần thì đột nhiên khựng lại.
Phong Phong vội vàng vàng kéo cô lại: “Em làm gì thế? Chẳng phải đã bảo là không được đụng vào rồi sao?”
“Không phải!” Kiều Nhã Nguyễn thốt lên rồi giằng ra khỏi tay Phong Phong, sau đó quơ quơ tay trên mặt Công chúa Delia: “Có hơi thở!”
Phong Phong khựng lại, sau đó kéo Kiều Nhã Nguyễn ra rồi đích thân thăm dò hơi thở của Công chúa.
Nếu không tính Bánh Bao Rau thì ở đây có tổng cộng năm người, trong đó có ba người là bác sĩ, thậm chí có thể xưng là ba bác sĩ tài năng nhất trong cùng thế hệ.
“Bà ấy còn sống sao?” Kiều Nhã Nguyễn kinh ngạc thốt lên, sau đó quay đầu nhìn quản gia đang quỳ dưới đất, ngay cả trái tim của cô cũng đập nhanh hơn mấy phần.
Một người đã chết suốt bao nhiêu năm ấy thế mà lại là người sống?
Còn sống!
Bình luận facebook