“Nếu mẹ không muốn nghe thì đừng nghe.” Tiểu Bất Điểm khẽ nói.
Tay của Kiều Nhã Nguyễn lướt qua nút đỏ, sau đó quả quyết tắt máy.
Tiểu Bất Điểm còn nhỏ, nhưng cái gì cũng biết, còn có thể hiểu được tâm sự của người lớn nữa.
Kiều Nhã Nguyễn tì trán lên trán bé con, một lúc lâu sau mới bế cô bé xuống xe đặt vào ghế sau.
***
Trong hành lang bệnh viện, không gian yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng bước chân của y tá đi tới đi lui.
Thủy An Lạc ngồi ngoài băng ghế, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn vẫn sáng trưng mãi cho đến khi cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã truyền tới mới quay qua nhìn. Mặc Lộ Túc vẫn đang mặc áo blouse trắng, chắc đang trong giờ làm.
“Chuyện này là sao?” Mặc Lộ Túc trầm giọng hỏi, cuộc phẫu thuật anh sắp xếp đáng ra phải muộn hơn mới đúng chứ.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc, sau đó cầm đơn ly hôn đang đặt trên ghế đưa cho anh, “Chúc mừng anh, anh được giải thoát rồi.”
Tuy đã ẩn nhẫn cực độ, nhưng từ lời của Thủy An Lạc vẫn có thể nghe ra cảm xúc của cô đi kèm trong đó.
Mặc Lộ Túc hơi cúi đầu, nhìn đơn ly hôn trong tay Thủy An Lạc, nhưng không nhận lấy.
“Chờ sau khi sức khỏe của Tân Nhạc tốt lên sẽ tới bệnh viện Sở Thị công tác. Em nghĩ, đối với anh, đối với cô ấy, đây sẽ là sự lựa chọn tốt nhất, tránh để sau này hai người gặp mặt nhau lại thấy khó xử.” Thủy An Lạc nói xong lại đưa đơn ly hôn kia tới gần hơn, ý bảo anh hãy nhận lấy.
Mặc Lộ Túc vươn tay ra, cầm lấy đơn ly hôn. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
Anh cúi đầu nhìn, ngày cô đặt bút xuống là ngày cô phát hiện ra cái thai kia đã không còn, cũng chính là ba ngày trước.
Một cảm xúc không nói lên lời dần dâng lên trong lòng anh, mọi chuyện đáng ra sẽ không trở nên thế này.
“Đàn anh, anh...” Thủy An Lạc muốn nói gì đó, nhưng nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn không nói gì cả.
“Cũng tốt.” Mặc Lộ Túc nói rồi liền nhét đơn ly hôn vào túi của mình, “Em về trước đi, Sở Ninh Dực vẫn đang ở nhà đợi em đấy.”
Trong ngực Thủy An Lạc bỗng bị nghẹn cả một cục tức, anh ấy nói “cũng tốt”?
Anh ấy cư nhiên lại nói “cũng tốt”?
“Đàn anh, sao anh có thể như vậy được?” Cuối cùng Thủy An Lạc không nhịn nổi nữa phải lên tiếng, “Có thế nào cô ấy cũng là vợ anh, đứa trẻ chưa ra đời cũng là cốt nhục của anh, sao anh có thể lạnh lùng như vậy được chứ?”
“Anh từng thử, nhưng không thành công.” Mặc Lộ Túc nói, ánh mắt nhìn Thủy An Lạc trở nên thâm trầm.
Thủy An Lạc hơi sững ra, “Từng thử? Anh lấy tình cảm của người khác ra để thử nghiệm sao?”
Mặc Lộ Túc hơi cúi đầu. Vốn dĩ họ có thể tiếp tục như thế này, nhưng anh không có cách nào khiến mình không nghĩ tới chuyện của Thủy An Lạc.
Vì gần đây anh quá lo lắng cho Thủy An Lạc thế nên tâm trạng của Tân Nhạc theo đó xấu đi nhiều, thế nên anh mới càng ngày càng phiền não thế này.
Thủy An Lạc nhìn Mặc Lộ Túc với vẻ hụt hẫng, cuối cùng trầm giọng nói: “Anh tự lo cho mình đi, hy vọng anh sẽ không bỏ qua định mệnh của đời mình.” Thủy An Lạc nói rồi đi thẳng qua anh, rời khỏi đây.
Định mệnh của đời mình?
Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn cửa phòng phẫu thuật, định mệnh của đời anh không phải là Thủy An Lạc đấy sao?
Tân Nhạc, suy cho cùng cũng chỉ là bước đường mà anh dùng để quên đi Thủy An Lạc.
Nhưng sự thật đã chứng minh, anh không làm được.
Thủy An Lạc bắt xe về nhà, đầu đau giật lên từng cơn.
Cô vừa vào tới cửa chung cư đã thấy Kiều Nhã Nguyễn và Tiểu Bất Điểm xuống xe. Cô vội chạy nhanh vài bước vào thang máy vươn tay khoác lấy vai Kiều Nhã Nguyễn: “Về từ lúc nào thế?”
Kiều Nhã Nguyễn quay lại nhìn cô một cái, thang máy tới liền bế con vào, “Sáng nay, mày biết chuyện của chị Kỳ Nhu không?”
Bình luận facebook