Trong lòng Thủy An Lạc như có dòng nước ấm chảy qua.
Làm một người phụ nữ thì chẳng phải nguyện vọng lớn nhất của cuộc đời chẳng phải có thể nuôi nấng con cái cho người đàn ông mình yêu sao?
“Chỉ có một?” Thủy An Lạc nhướng mày.
“Ba, là ba đứa!” Sở Ninh Dực bật cười. Hai đứa bé còn lại còn quá nhỏ nên vẫn chưa xác định được tính cách, mặc dù về cơ bản thì gần như Bánh Bao Rau đã định hình được tính cách rồi, thế nhưng Sở Ninh Dực không quá tán thành với tính cách của con trai. Bởi vì thằng bé quá giống anh cho nên anh biết tất cả những điểm yếu của thằng bé.
Còn về phần Bánh Bao Đậu thì con bé cứ làm công chúa nhỏ để mọi người cưng chiều là được rồi, dù sao đi chăng nữa con gái của hai người họ cũng không hư được.
Sau bữa cơm tối, thím Ngô đi thu dọn bát đũa. Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực về phòng khách rồi nhịn không được, nhỏ giọng nói: “Nhìn rất thật thà mà nhỉ.”
“Chính vì thật thà cho nên mới dễ bị người ta nắm được điểm yếu. An Tam đã đi cứu người rồi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa vỗ vỗ mu bàn tay của Thủy An Lạc.
Cứu người?
Ý là nói người nhà của thím Ngô bị bắt làm con tin, cho nên bà ấy mới phải làm như vậy.
“Kể cả có cứu được về thì em cũng không muốn bà ấy ở lại đây nữa đâu. Có lần thứ nhất rồi sẽ có lần thứ hai!” Thủy An Lạc khẽ lầm bầm.
Bàn tay của Sở Ninh Dực vẫn đặt trên mu bàn tay của cô, anh nhìn về phía phòng bếp rồi chỉ nói: “Cứ để tụi nhỏ ngủ trước đã.”
Thủy An Lạc gật đầu sau đó đi qua túm lấy Bánh Bao Đậu đang không muốn đi ngủ rồi ôm bé lên lầu.
Sở Ninh Dực nhìn đứa con trai lớn nhất đang lôi vở bài tập toán của Tiểu Miên Miên ra, sau đó bắt chước nét bút của bé con để làm hộ bài tập.
“Con làm như vậy thì em ấy sẽ không học giỏi được đâu.” Sở Ninh Dực nói thật.
Có vẻ như Tiểu Bảo Bối rất chê bai nét chữ của Tiểu Miên Miên, thế nên hai hàng chân mày cứ nhíu chặt lại.
“Học dốt thì dốt thôi, nhà chúng ta không thiếu chút tiền nuôi em ấy!” Tiểu Bảo Bối vừa nói vừa cau mày nghĩ đáp án.
Sở Ninh Dực bị con trai mình làm cho kinh ngạc.
Kỹ năng tán gái này phải nói là mãn cấp luôn rồi đấy!
“Khó lắm sao?” Sở Ninh Dực nhìn thấu sự xoắn xuýt của con trai, cái này không đúng lắm.
“Không ạ, con đang phải nghĩ một đáp án sai phù hợp với đáp án của em ấy!” Tiểu Bảo Bối cảm thấy nhóc cũng khổ lắm chứ bộ.
Sở Ninh Dực: “...”
Tiểu Miên Miên học dốt thế này, Tiểu Bảo Bối phải là người chịu trách nhiệm chính mới đúng.
Sở Ninh Dực nghĩ, không biết có phải năm đó vợ ngốc nhà anh với thằng nhóc xấu xa ngồi cùng bàn cũng làm những chuyện tương tự thế này không?
Tiểu Bảo Bối giúp Tiểu Miên Miên làm bài xong xuôi thì xếp sách vở vào hai cái cặp sách, sau đó chúc ba mình ngủ ngon rồi mới lên lầu nghỉ ngơi.
Sở Ninh Dực quay đầu nhìn bóng dáng nhỏ bé của con trai, đó là sinh mệnh nhỏ bé mà nhiều năm trước, nếu anh biết tới sự tồn tại của nhóc thì sẽ bóp chết, giờ lại thành niềm tự hào lớn nhất của anh.
Thật may, may mà năm đó anh không hề biết chuyện.
Lúc Thủy An Lạc về phòng cũng đã hơn mười giờ. Bánh Bao Đậu rất quậy. Bánh Bao Rau thì đỡ hơn, thời gian nghỉ ngơi của nhóc rất chuẩn. Mặc kệ em gái có quậy phá thế nào thì Bánh Bao Rau cũng vẫn ngủ được.
Thủy An Lạc đi vào rồi nằm lăn ra giường, Sở Ninh Dực giúp cô bóp bóp hai bả vai.
“Em muốn để Bánh Bao Đậu với Bánh Bao Rau ngủ riêng. Bánh Bao Đậu quá ồn gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của Bánh Bao Rau!” Không phải trong nhà thiếu phòng mà là vì lúc trước sợ hai đứa bé ngủ riêng sẽ sợ hãi cho nên mới bể hai bé con ngủ chung một phòng.
“Chờ đến ba tuổi rồi tách! Nếu không thì Bánh Bao Đậu sẽ lại nhảy lên mất. Đợi con bé đi nhà trẻ rồi sẽ hiểu, chứ giờ mà em ép con bé quá nó sẽ không vui đâu!” Sở Ninh Dực vừa giúp cô bóp bóp vai vừa nói.
“Anh nói xem Bánh Bao Đậu giống ai chứ hả?” Thủy An Lạc nghĩ cả cô và Sở Ninh Dực đều không phải là kiểu người quá vui tính cởi mở như thế. Thế nhưng Bánh Bao Đậu đúng là như trẻ tăng động luôn.
“Em nói thử xem?” Sở Ninh Dực cười ra tiếng: “Nào, giờ chúng ta nói về chuyện hồi trước bạn cùng bàn của em có từng làm bài tập cho em không nhé?”
Bình luận facebook