Lúc Sở Ninh Dực chạy đến sân bay thì máy bay đi Paris đã sớm cất cánh. Anh gọi cho Thủy An Lạc nhưng điện thoại di động cô đã trong chế độ tắt máy. Sở Ninh Dực rủa thầm một tiếng rồi ném thẳng cái di động xuống đất.
Anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ bị ai đó đùa cợt, đã thế đây còn là một cô nhóc nữa. Ngoài mặt thì tỏ vẻ khuất phục, nhưng chỉ cần thấy yên tâm mà quay đi một cái là cô đã ra đi chẳng thèm lưu luyến gì rồi.
Tám rưỡi tối, Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đứng ngoài chung cư của An Phong Dương, bộ dạng đáng thương chờ được mở cửa.
Như mẹ nói, cô ra đi có lẽ sẽ khiến bản thân bình tĩnh lại được một chút, nhưng khi cô về cũng không thể trông thấy Sở Ninh Dực còn ở một mình nữa. Cô không thể chối bỏ sự thật là cô đã thích Sở Ninh Dực, nhưng mà cô lại không thể xác định được trái tim anh hướng về ai, đây cũng là sự thật mà cô phải đối mặt. Vậy nên chuyện duy nhất mà cô có thể làm lúc này chính là trong lúc anh còn chưa bị người khác cướp mất, cô phải xác định lại xem anh có thích mình hay không.
An Phong Dương mặc bộ đồ ở nhà loẹt quẹt đôi dép lê rẻ tiền mà đời này anh ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xỏ chân vào ra mở cửa.
"Lạc Lạc?" An Phong Dương kinh ngạc thốt lên, sau đó vội vội vàng vàng mở cửa cho cô vào nhà.
Thủy An Lạc ôm con trai đang mở to mắt nhìn quanh đi vào, căn nhà dược dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, đây là điều mà người giúp việc không thể làm được.
Mân Hinh đứng dậy từ bàn ăn, cô đã mang thai được bốn tháng nên bụng hơi nhô lên, thấy Thủy An Lạc cô liền mỉm cười nói: "Lạc Lạc đã ăn tối chưa?"
Thủy An Lạc lắc đầu, Tiểu Bảo Bối chớp mắt, trông hai mẹ con hiệt như chú cún nhỏ bị người ta quăng ra đường, lúc này đang giương đôi mắt đáng thương lên nhìn họ.
Mân Hình kéo Thủy An Lạc ngồi xuống bàn ăn. An Phong Dương thì quay người vào bếp lấy bát đũa rồi xới cơm đặt trước mặt Thủy An Lạc.
"Sao thế, cãi nhau với Sở Đại à?" An Phong Dương ngồi xuống rồi cầm đũa lên hỏi Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc đặt con trai ngồi lên đùi rồi cầm đũa cắm mặt vào ăn cơm, từ sáng đến giờ cô chưa có cái gì bỏ bụng cả, Tiểu Bảo Bối cũng chỉ mới uống chút sữa ấm mà cô mua cho lúc ở sân bay thôi.
Mân Hinh đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng Thủy An Lạc, An Phong Dương vừa gắp thức ăn vừa mở miệng hỏi: "Ăn từ từ thôi, em bị ma đói đầu thai vào hay sao thế? Sở Đại không cho em ăn cơm à?"
Thủy An Lạc ăn xong mới ngẩng đầu lên nhìn An Phong Dương: "Anh, em không có chỗ nào để đi nữa cả, anh thu nhận em đi."
"Sao thế, bị Sở Đại đuổi ra khỏi cửa à? Hay là em mang con bỏ trốn?" An Phong Dương múc canh rồi đặt vào tay Thủy An Lạc.
"Anh chờ Lạc Lạc ăn xong rồi hỏi không được à?" Mân Hinh trừng mắt với An Phong Dương để anh im miệng.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn không khí giữa hai người và cảm thấy mình thật thất bại, nhìn địa vị của phụ nữ trong nhà người ta rồi lại nhìn mình mà xem, rõ ràng là bị lép vế mà. Thế nên, lần này có nói gì cô cũng nhất định sẽ không chịu khuất phục Sở Ninh Dực, còn về phần tại sao không đi tìm đàn anh thì là cô đâu có ngu đâu, cô còn lâu mới để Sở Ninh Dực bắt được thóp để sau này tiện đường kiếm chuyện với cô.
Một mình Thủy An Lạc ăn hết mâm cơm cho hai người, ngay cả một người vốn luôn điềm đạm như Mân Hinh cũng phải bất ngờ mà tự hỏi trong lòng, con bé này bị bỏ đói đến mức nào vậy?
Cơm nước xong xuôi, Thủy An Lạc không thể tin nổi vì được chứng kiến cảnh An đại thiếu gia tự giác đi rửa bát. Cô không kiềm chế được nuốt nước bọt rồi quay qua nhìn Mân Hinh: "Chị dâu, chị làm thế nào mà hay thế? Trước giờ anh em ghê lắm không bao giờ chịu làm mấy việc thế này đâu.”
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook