“Hai ngày gần đây, chiếc máy bay trực thăng bay từ thành phố M về thanh phố A gặp phải sương mù nặng, nên hôm trước buộc phải đáp xuống thành phố Z. Chiều hôm qua, cũng chuyến bay này bay sai đường ở thành phố Z. Chuyến M7701 từ tối qua đã tạm thời bị hoãn lại, cũng có thể là các chuyến bay từ nước M, nước Q, nước Y tới thành phố A đều bị hoãn hết.”
“Nước M.” Sở Ninh Dực khẽ lên tiếng, ngón tay vẫn gõ trên mu bàn tay.
“Cạch...” Phong Phong một tay gõ bàn phím, khiến Sở Ninh Dực và An Phong Dương đều phải nhìn qua.
“Động kinh à?” An Phong Dương cất tiếng hỏi, hai hàng lông mày rõ ràng đã nhíu lại.
“Tôi biết rồi, bọn chúng không có công năng tạo ra máu, thế nên cần phải thay máu đúng thời hạn.” Phong Phong kích động nói, “Bọn chúng thậm chí còn không có nhóm máu, thế nên nhóm máu nào với chúng nó cũng đều như nhau cả.”
Như vậy cũng có nghĩa là họ đã tóm được cái thóp lớn nhất rồi, chỉ cần chặn được đường cung cấp máu của chúng thì đám người đó không bao lâu sau sẽ chết.
Tất cả những nghiên cứu không phải là người mà muốn thay thế loài người, đều sẽ chịu sự kiềm hãm của tự nhiên, đây chính là ví dụ tốt nhất.
“Sở Đại...”
“Nghĩ cách lấy được máu của Hạ Lăng đi, chúng ta không có sức trả tiền cho suy đoán đâu.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Cái này thì khó rồi, nếu như đây là nhược điểm của bọn chúng, vậy chắc chắn sẽ được bảo vệ rất nghiêm ngặt, trừ khi cô ta tự muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không thì bất cứ tai nạn nào cũng đều có thể thành sự cố tình của chúng ta.” An Phong Dương nói, như thể lần trước là do Hạ Lăng cố tình muốn va vào xe của Phong Phong, thế nên dù có bị thương thì họ cũng sẽ không bị đổ nghi ngờ lên đầu.
“Vậy thì nghĩ cách để cô ta tự muốn xảy ra vấn đề đi.” Sở Ninh Dực nói thẳng.
Câu này, đúng là vô địch.
Trời hửng sáng, Sở Ninh Dực mới sực tỉnh khỏi cơn mông lung của mình. Anh nhìn cô con gái đang trèo xuống giường, có vẻ như bị dọa sợ, đầu quay quay, nhìn thấy Sở Ninh Dực liền nhào thẳng vào lòng anh.
Sở Ninh Dực kéo chăn chùm lấy người bé con.
“Sao thế?” Anh khẽ hôn lên đầu con.
“Đi thăm anh đi ạ.” Bánh Bao Đậu vừa tỉnh dậy nên giọng vẫn còn ngái ngủ.
Bé con nằm lăn qua lăn lại cả đêm, tuy không tỉnh dậy nhưng cũng có thể nhìn ra được là ngủ không ngon giác.
Có lẽ là vì tâm hồn đồng điệu giữa hai đứa trẻ sinh đôi, thế nên một đứa khó chịu thì đứa còn lại cũng sẽ không được thoải mái.
Sở Ninh Dực bế con gái đặt ngồi lên giường một lúc rồi mới để bé xuống đất, “Con lên nhà lấy quần áo xuống đây ba thay cho.”
“Vâng ạ.” Bánh Bao Đậu nghiêm túc gật đầu, sải bước chân ngắn tũn của mình chạy ra ngoài.
Sở Ninh Dực kéo xe lăn lại, cố định xong mới từ từ di chuyển xuống khỏi giường.
Lúc anh ra khỏi phòng thì Bánh Bao Đậu cũng đã ôm quần áo xuống rồi, lúc này đang đứng trên sofa trong phòng khách. Tiểu Bảo Bối đang mặc đồ cho bé.
Sở Ninh Dực cau mày, cũng không ngăn cản mà quay xe lăn đi vào bếp.
“Ba, chú Ba xuống nhà mua đồ ăn rồi, chắc một lát nữa là quay lại thôi.” Tiểu Bảo Bối vừa thay quần áo cho em vừa nói.
Sở Ninh Dực “ừ” một tiếng, đi lấy nước rồi lại nhìn Tiểu Bảo Bối đang bế Bánh Bao Đậu lên, cố gắng xốc quần lên cho bé. Anh lắc đầu rồi kẹp con gái xuống, đặt ly nước xuống rồi xốc quần lên cho bé.
“Anh ngốc quá.” Bánh Bao Đậu nằm trên sofa, trên gương mặt nhỏ bé cuối cùng cũng xuất hiện ý cười.
“Ba, hôm nay con không muốn đi học, con muốn tới bệnh viện.” Tiểu Bảo Bối khẽ nói.
Bình luận facebook