Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197
"Làm gì có cái gì gọi là không làm được! Hai người sống với nhau luôn phải có một người nấu cơm, một người rửa bát chứ. Mà cơm do anh em nấu, chị thật sự không thể nuốt nổi!" Mân Hinh cười khẽ nói.
Thủy An Lạc ngưỡng mộ nhìn Mân Hinh. Trước kia An Phong Dương là người ngạo mạn thế nào cô hiểu rõ hơn ai hết, nhưng hiện giờ người đàn ông ấy lại đang ở trong bếp vừa hát líu lo vừa rửa bát, tất cả những gì anh ấy làm đều là vì cô gái đang ngồi trước mắt cô lúc này.
"Lạc Lạc, em với Sở tổng sao thế?" Mân Hinh lo lắng hỏi.
Thủy An Lạc lắc đầu rồi lí nhí nói: "Nếu em làm phiền hai người thì em có thể đi ngay bây giờ."
"Không phải đâu Lạc Lạc, chị không phải là có ý này, nếu em không muốn thì không nói cũng được." Mân Hinh cuống lên nói.
"Con bé xấu xa này, vợ anh nhát gan lắm, đừng có dọa cô ấy!" An Phong Dương đi ra cốc một cái lên đầu Thủy An Lạc, sau đó ngồi xuống cạnh Mân Hinh, "Lạc Lạc đang trêu em đó, nó chẳng biết tự giác thế đâu. Từ bé đến lớn lúc nào cũng lấy việc lòe anh ra làm sứ mệnh cả đời của nó đấy."
Thủy An Lạc giận dữ nhe răng trừng An Phong Dương.
"Nói đi, hai người lại làm chuyện gì xấu rồi?" An Phong Dương ôm vợ tựa vào sofa nhìn Thủy An Lạc, đúng là chẳng nghe ra được chút quan tâm nào tới tình anh em cả.
"Viên Giai Di về rồi thì em đi thôi."
"Chậc chậc chậc, chả có tiền đồ gì cả, người ta vừa mới về, còn chưa làm gì mà em đã vứt mũ áo, cụp đuôi chạy thế à? À không nhầm, là ôm con chạy."
Thủy An Lạc túm cái gối ôm ném qua: "Cái gì là cụp đuôi chạy hả, rõ ràng là em vênh mặt mà rời đi nhé." Thủy An Lạc hừ hừ nói, lúc cô đi Sở Ninh Dực còn định mắng cô cơ, nhất định là lúc đó anh ta đang chờ cô tự động dâng mình đến cửa đây mà, nhưng không ngờ cô lại chọn đi với mẹ.
"Ha ha, vênh kiểu gì mà bây giờ còn chẳng có nhà để về thế?" An Phong Dương giễu cợt nói, sau đó túm lấy gối ôm chèn lưng cho vợ mình.
"Em..." Thủy An Lạc muốn phản bác lại rằng cô có thể về nhà mình, nhưng mà Kiều Nhã Nguyễn đang ở đấy. Quan trọng là nếu Kiều Nhã Nguyễn biết mình bị lợi dụng thì chắc chắn sẽ chuẩn bị đủ loại hành hình để chờ cô, nào là kẹp ngón này, cho ăn vả này... Tuy Kiều Nhã Nguyễn là học bá nhưng coi không ít mấy cái phim hậu cung tranh đấu đâu, thế nên mấy cái loại tra tấn này cô nàng biết rõ lắm ấy.
Nghĩ tới đây Thủy An Lạc không nhịn được rùng mình một cái.
"Dù sao... dù sao thì em sẽ ở lại đây. Anh không được nói cho Sở Ninh Dực biết đâu đấy!" Thủy An Lạc ngang bướng nói.
An Phong Dương nhìn cô như nhìn con ngớ ngẩn rồi lại cúi đầu nhìn Mân Hinh: "Em đi vào nghỉ trước đi, đừng để cái đứa ngu ngốc này lây bệnh cho con gái chúng ta."
Mân Hinh trách cứ nhìn anh một cái rồi đứng dậy: "Lạc Lạc, chị đi nghỉ trước đây, anh em có nói gì thì em chọn lấy cái hay mà nghe, cơ mà chị nghĩ cái miệng ngão này của anh ấy thì chắc cũng chẳng nói được cái gì dễ nghe cả."
"Bà xã à, sao em lại có thể nói ông xã đẹp trai phong độ của em như vậy chứ." An Phong Dương chĩa cái mặt yêu nghiệt của mình ra làm bộ dễ thương.
Thủy An Lạc ôm con trai làm ra hành động nôn mửa, Mân Hinh đứng dậy đi vào trong.
An Phong Dương đưa Mân Hinh vào nghỉ ngơi rồi mới đi ra ngoài. Anh đưa tay bế lấy Tiểu bảo Bối. Cơ mà cu cậu ê a một tiếng rồi làm chảnh không cho ông cậu kiêm chức chú Ba của mình bế, cái chân nhỏ còn đá đá tỏ vẻ không đồng ý thậm chí còn ngoảnh lại làm vẻ tủi thân nhìn mẹ.
"Hớ, thằng nhóc thối này còn đá anh nữa này."
Thủy An Lạc vội đón con lại, nhìn An Phong Dương hừ một tiếng, "Con trai em thơm lắm đấy."