Động tác chiên trứng của Sở Ninh Dực không hề ngừng lại: “Là lúc đàn ông làm cơm.”
“Sai! Đàn ông mặc đồ ngủ đứng chiên trứng mới là đẹp trai nhất!” Thủy An Lạc cười híp mắt nói rồi vòng qua ôm anh từ phía sau: “Chỉ có lúc này em mới có cảm giác, anh đã thật sự khỏe lại rồi.”
Không cần phải có quá nhiều tình cảm mãnh liệt, chỉ cần chăm sóc tụi nhỏ, nhìn anh thôi, đối với cô đã là cuộc sống hoàn mỹ nhất rồi.
Nếu như không có quá nhiều phiền toái thì càng tốt!
Sở Ninh Dực hơi dừng lại một chút, khóe môi khẽ cong lên rồi tiếp tục chiên trứng.
Sở Ninh Dực làm xong đồ ăn sáng rồi quay về phòng ngủ. Thủy An Lạc lên lầu gọi Tiểu Bảo Bối dậy.
Tuy cả ba đứa đều dậy rồi, nhưng ba cái đầu nhỏ thì cứ gật gù mãi.
Thủy An Lạc đút cho Bánh Bao Đậu. bé con nhai nhai vài cái rồi ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn mẹ: “Hôm nay mẹ làm trứng gà ăn ngon thế.”
Thủy An Lạc: “...”
Tiểu Bảo Bối cũng phụ họa: “Mẹ ơi, hôm nay cháo nấu cũng ngon nữa.”
Bánh Bao Rau gật đầu tỏ ý tán thành lời của em gái và anh trai.
Gương mặt của Thủy An Lạc bỗng đen thui trong nháy mắt.
Ba đứa tỏ ý không hiểu gì. Mẹ à, tụi con đang khen mẹ cơ mà!
Sở Ninh Dực cúi đầu nhịn cười, anh nhìn sắc mặt đen như đít nồi của Thủy An Lạc, bỗng lại thấy thương vợ mình.
“Ăn đi!!!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Ba đứa nhóc càng thấy khó hiểu hơn. Hôm nay mẹ gắt gỏng thật đấy, chẳng lẽ càng giận thì làm cơm càng ngon à?
Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Bảo Bối tự đi sang nhà bên để chờ Tiểu Miên Miên ăn xong là đi học.
Tiểu Bảo Bối đi tới cửa thì quay đầu nhìn ba mẹ của mình, nói: “Ba, lần thi cuối kỳ này con sẽ tham gia khảo sát nhảy lớp năm!”
Thủy An Lạc đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy nhìn con mình: “Mẹ không đồng ý!!!”
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, thế là chẳng phải là nhảy liền ba lớp sao?
“Con trai, nếu là vào lớp năm thì ba cũng không đồng ý, giới hạn của ba là lớp ba, ít nhất con cũng phải học hai năm trong trường tiểu học!” Sở Ninh Dực phân tích một cách lý trí giữa lợi và hại trong chuyện này cho con trai.
Tiểu Bảo Bối hơi nghiêng nghiêng cái đầu nhìn dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống mình của mẹ, cuối cùng thỏa hiệp gật đầu: “Được rồi, lớp ba!”
“Không phải...”
“Đi đi, đừng để chú Ba của con phải đợi lâu.” Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc lại rồi bảo con trai đi.
Sau khi Tiểu Bảo Bối đi rồi, Thủy An Lạc lập tức quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực: “Nó mới bao tuổi mà anh để nó nhảy lớp hả, mới năm tuổi thôi đấy. Sở Ninh Dực, anh không thể để con nó học tập một cách bình thường như bao đứa trẻ khác được sao?”
“Nhưng mà mấy cái kia anh đều biết cả rồi, mẹ cũng không thể ép anh cứ phải nghe mấy cái thứ nhàm chán kia mãi chứ!” Bánh Bao Rau tỏ vẻ đương nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...”
“Em thấy chưa, Bánh Bao Rau còn hiểu chuyện hơn em nữa đấy. Tiểu Bảo Bối có thể tự quyết định chuyện của mình, em đừng xen vào nữa!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Thủy An Lạc mím môi, cô vẫn không muốn tiếp nhận sự thật này.
Trong lòng Sở Ninh Dực đã có suy nghĩ của mình, dựa theo tốc độ phát triển trước mắt của con trai thì đến khi thằng bé mười mấy tuổi là sẽ được chọn vào đội thiếu niên của quân đội, đến lúc đấy, chiến tranh gia đình mới thực sự bắt đầu.
“Mẹ, con muốn cái kia.” Bánh Bao Đậu kéo Thủy An Lạc đi ra ban công rồi chỉ vào khăn mặt đang phơi, nói.
Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, cô cúi đầu nhìn con gái: “Con muốn lấy cái đó làm gì?”
“Mẹ lấy cho con đi!” Bánh Bao Đậu cứ kéo tay Thủy An Lạc mãi không chịu buông.
Thủy An Lạc lấy khăn xuống cho con gái, sau đó thấy Bánh Bao Đậu buộc nó vào đầu của mình.
Thủy An Lạc: “...”
Xem đứa nhỏ này đi, lúc nào cũng như thể phát hiện ra đại lục mới được, không một ai biết được con bé muốn làm gì.
Bình luận facebook