Thủy An Lạc chớp chớp mắt rồi âm thầm nhìn vách ngăn đã được kéo lên, trong thâm tâm lại âm thầm phỉ nhổ: Anh zai, anh có chắc là không phải anh tự mình nghĩ lệch lạc không?
Sở Ninh Dực chú ý tới tầm mắt của cô liền đưa tay nắm cằm, kéo đầu cô xoay đến trước mặt mình.
Thủy An Lạc cười ha hả muốn chuồn khỏi người anh. Đáng tiếc, người nào đó hoàn toàn không có ý buông tha cho cô nữa.
“Phía trước còn có tài xế đó, người ta nhìn cùng lắm mới chỉ hơn hai mươi tuổi thôi! Anh làm thế này là muốn kích thích cậu ta sao?” Thủy An Lạc có chút lương tâm nhắc nhở, tránh để người nào đó thực sự làm cái chuyện khó nói thành lời kia.
Sở Ninh Dực vẫn nắm lấy cằm cô, anh không nắm mạnh, nhưng tuyệt đối không để cho cô chạy được.
“Xe này cách âm không tệ, hơn nữa cậu ta cũng biết cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đặt một nụ hôn không nhẹ không nặng lên môi cô.
Thủy An Lạc: “...”
Sở tổng, anh còn có thể mặt dày hơn nữa được không?
Lúc Thủy An Lạc xuống xe, chân đã không còn cảm giác gì nữa, mặt đỏ bừng, thân thể bên dưới lớp quần áo còn đỏ hơn.
Nhưng lúc cậu tài xế xuống xe thì dường như mặt còn đỏ hơn cả cô.
Vậy nên một khắc đó, Thủy An Lạc thật sự có ý muốn đâm đầu vào tường cho xong.
“Cậu đi về đi.” Bên trong xe còn một người vẫn đang ngồi, anh trầm giọng nói.
Cậutài xế kia cứ như nhận được lệnh đại xá mà vèo một cái không thấy bóng dáng đâu nữa.
Quả nhiên, lái xe cho Lão đại quá nguy hiểm. Lão đại cứ hở ra một tí là “chơi” trên xe thế này, khiến tim cậu ta đau lắm.
Lúc Thủy An Lạc thở phì phò muốn bỏ đi thì bất ngờ thấy xe của Cố Minh Hạo. Cô nhanh chóng dừng bước rồi thấy Cố Minh Hạo đỗ xe lại.
“Nhóc con, đang làm cái gì đó? Lửa đốt mông à?” Cố Minh Hạo nói rồi nhìn lướt qua đằng sau của Thủy An Lạc, anh ta thấy Sở Ninh Dực trong xe liền nói: “Sở tổng còn chưa xuống xe kìa, cậu làm thế chẳng phải là làm khó Sở tổng sao?”
Thủy An Lạc quẳng cho hắn ra một cái liếc mắt rồi đi tới mở cốp sau, kéo chiếc xe lăn ra rồi nhàn nhạt nói: “Tôi đây nóng lòng như lửa đốt đi lấy xe lăn đó, anh ý kiến à?”
Cố Minh Hạo nhún vai tỏ ý không có ý kiến, sau đó cũng mở cửa xuống xe.
“Để tôi giúp cậu!”
“Không cần, không cần, anh Sở nhà tôi thích sạch sẽ, không thích người lạ đụng vào người đâu!” Thủy An Lạc vội vàng nói.
Sở Ninh Dực đã nói vẫn chưa xác định được thân phận của Cố Minh Hạo, vậy nên Thủy An Lạc rất đề phòng hắn ta.
Cố Minh Hạo nhíu mày: “Tự cậu làm được không?”
“Anh coi thường ai đấy hả?” Thủy An Lạc nói rồi đẩy xe lăn tới trước của xe, sau đó quay đầu nhìn Cố Minh Hạo: “Anh còn ở đó làm gì nữa?”
Cố Minh Hạo nghĩ nghĩ một chút rồi dứt khoát đẩy Thủy An Lạc ra: “Được rồi, cái thân thể bé như cái kẹo của cậu thì làm thế nào? Lúc này Sở tổng cũng không để ý ba cái chuyện này đâu, giữ xe lăn cho chắc đi.” Cố Minh Hạo nói một cách thản nhiên, như thể sự thật là như hắn nói vậy.
Thủy An Lạc nhíu mày, Cố Minh Hạo đã đỡ Sở Ninh Dực ra rồi nên Thủy An Lạc chỉ đành giữ chắc xe lăn.
Sở Ninh Dực hoàn toàn buông thõng hai chân của mình, làm bộ như không có cảm giác.
Cố Minh Hạo tốn rất nhiều sức mới có thể đặt Sở Ninh Dực lên xe lăn, lại càng tin chắc rằng Sở Ninh Dực vẫn không thể điều khiển được hai chân mình.
Sở Ninh Dực ngồi xuống rồi liền nói lời cảm ơn: “Làm phiền rồi.”
“Phiền phức gì đâu, Sở tổng nhận kịch bản của tôi thì cũng coi như là cho tôi miếng cơm rồi, không phải sao? Có điều, hiếm lắm mới thấy cô nhóc này có thể đọc cái gì tôi viết đấy.” Cố Minh Hạo nói xong còn cố ý nhìn về phía Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Sở Ninh Dực, cô đọc á?
Cô hoàn toàn chưa hề xem qua kịch bản của Cố Minh Hạo cơ mà?
Bình luận facebook