An Phong Dương nhìn điện thoại bị dập ngang hông, chậc lưỡi nói: "Một đứa nóng nảy như em ở lại chỗ anh ăn cám chắc?" An Phong Dương nói rồi chậc chậc hai tiếng nữa, sau đó lại quay lại phòng ngủ tiếp.
Mân Hinh bị làm phiền nên tỉnh giấc: "Dù sao con bé cũng gọi anh một tiếng "anh" rồi, anh làm thế có thật sự là tốt không?"
An Phong Dương vén chăn nằm xuống cạnh Mân Hinh, vòng tay qua ôm lấy bụng cô, "Sở Đại mà biết con bé ở chỗ anh chắc chắn cậu ấy sẽ cầm súng chạy tới bắn thủng người anh ra mất. Hơn nữa, vấn đề của hai người đó chính là vì quá ít khi nói chuyện, tương tác với nhau, giờ cứ thử nhốt chung một phòng, rồi ném lên chung một cái giường xem, chẳng sớm thì muộn vấn đề cũng sẽ được giải quyết thôi." An Phong Dương ngáp một cái rồi vươn tay tắt đèn. Đây chính cái gọi là "người ngoài cuộc thì tỏ", thế nên anh biết mình nên làm gì vào lúc này.
Mân Hinh biết tình cảm giữa An Phong Dương và hai người kia, cũng biết anh sẽ không thể không quan tâm tới chuyện của họ, cho nên cũng không lo lắng nữa.
Thủy An Lạc đi tới bên giường nhặt đống giấy tờ vừa bị rơi xuống đất vì chuyện vừa rồi lên, trên đó là bản báo cáo cô còn chưa sửa xong, nhưng giờ cô hoàn toàn không nghiên cứu nổi nữa rồi, tâm trí cô lúc này chỉ toàn là câu nói của anh thôi.
"Thủy An Lạc, chúng ta thử đi, bắt đầu từ... thử yêu nhau ấy.
Anh hứa với em, sau này nếu không phải vì chuyện vạn bất đắc dĩ, anh sẽ không gặp Lâm Thiến Thần và Viên Giai Di nữa."
Hai câu nói này, bất kể là câu nào, đối với cô mà nói đều có tác động như hàng trăm tấn thuốc nổ vậy.
Thủy An Lạc trằn trọc cả đêm không ngủ nổi, báo cáo hầu như chẳng sửa được gì cả, vẫn y nguyên bản cũ. Lúc cô ra khỏi phòng, Sở Ninh Dực đang ở dưới lầu ăn sáng, Tiểu Bảo Bối được anh đỡ đứng chơi trên đùi mình, mồm thì cứ ya ya không biết đang nói ngôn ngữ của nước nào.
Sở Ninh Dực bỗng ngẩng lên, lập tức đối diện với đôi mắt đỏ lừ của Thủy An Lạc.
Chân của Thủy An Lạc bước hụt một bước, suýt nữa thì ngã khỏi cầu thang. Cô nhanh chóng cúi đầu dời đi tầm mắt của mình rồi thầm mắng bản thân: Thủy An Lạc ơi là Thủy An Lạc, tiết tháo của mày đi đâu cả rồi?
Thủy An Lạc càng nghĩ lại càng cố đứng thẳng lưng lên, dựa vào cái gì mà đều do Sở Ninh Dực quyết định chứ?
Giờ mới nói muốn yêu đương á?
Muộn rồi!
Bà cô đây không vui nên đếch thèm nhé!
Thủy An Lạc càng nghĩ càng cảm thấy đắc ý trong lòng, nên cô điềm nhiên đi tới ngồi xuống chỗ đối diện với Sở Ninh Dực.
Thím Vu dọn bữa sáng ra cho cô rồi cười tít mắt nhìn một nhà ba người họ một lượt, sau đó mới hài lòng quay lại bếp.
"Khụ..." Thủy An Lạc hắng giọng một tiếng rồi ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, "Tôi đã nghĩ về những chuyện tối qua anh nói rồi."
Sở Ninh Dực đặt con trai vẫn đang đứng đá đá cái chân nhỏ ngồi xuống đùi mình, sau đó mới ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc thấy anh chẳng hề tỏ ra căng thẳng chút nào thì thầm cắn răng, người ta thế này rõ ràng là đang ám chỉ: Thật ra thì em không cần phải nói đáp án nữa đâu, bổn thiếu gia đây đã tỏ tình như thế rồi, em còn có thể từ chối được sao?
Thủy An Lạc đanh mặt lại nhìn anh, khóe miệng cong lên, cười tít mắt nói: "Tôi đã nghĩ cả rồi, anh lớn quá, chúng ta không hợp nhau đâu."
Vẻ mặt bình tĩnh của Sở Ninh Dực dần sầm xuống, cô nàng này đang nói gì cơ?
Anh lớn quá!
Lớn quá... á!
Trái tim nhỏ bé của Thủy An Lạc không nhịn được đập mạnh lên vài cái vì sắc mặt đen như đít nồi của Sở Ninh Dực, nhưng nghĩ tới chuyện trước kia, cô vẫn cố gắng gân cổ lên nhìn thẳng.
Ánh mắt Sở Ninh Dực lạnh như băng, như thể bất cứ lúc nào anh cũng có thể đứng lên bóp chết Thủy An Lạc vậy.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook