Thím Vu?
Nhắc tới thím Vu, Thủy An Lạc liền mở miệng hỏi: “Phong Điên không tìm được thím Vu à?”
Sở Ninh Dực ngồi xuống cạnh bàn ăn, nhận lấy đôi đũa Thủy An Lạc đưa cho, sau đó thuật lại những gì Phong Phong báo lại với mình cho Thủy An Lạc nghe một lần nữa.
Thủy An Lạc nghe xong, sợ đến ngây người.
Nửa ngày sau mới kinh ngạc thốt lên một câu: “Thím Vu của em lợi hại quá.”
“Giờ chỉ cần đưa được thím Vu về là có thể tìm thấy một điểm đột phá.”
Thủy An Lạc nghe thôi mà đã thấy nhiệt huyết sôi trào, huống chi là người tự tay cầm đao như anh.
“Chờ Phong Tứ quay về rồi tính vậy.” Sở Ninh Dực nói, húp một ngụm cháo lớn, “Mở bản tin lên xem đi, chắc Cố Minh Hạo bị gọi đi rồi.”
Thủy An Lạc: “...”
Đề tài này chuyển hơi bị nhanh, cô hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại.
Thủy An Lạc chớp mắt, phi ra phòng khách mở tivi.
Cô chuyển mấy kênh, cuối cùng mới thấy Cố Minh Hạo ở kênh giải trí, lúc này, hắn đã đến biệt thự bên kia, hắn tỏ ra khá mờ mịt đối với tình hình tại căn biệt thự, hơn nữa cũng xác định người chết chính là cha của hắn, nhưng không hiểu tại sao lại thành như vậy.
Thủy An Lạc ngồi trên ghế nhìn dáng vẻ bi thương của Cố Minh Hạo, trong lòng không kìm được mà cảm thán, cũng may, cô không nhớ rõ cậu bé năm xưa, nếu không đến cả hồi ức tốt đẹp nhất cũng sẽ bị vấy bẩn mất.
Sở Ninh Dực ăn cơm xong liền đi rửa bát rồi mới đi ra ngoài xem bản tin với cô.
“Cố Minh Hạo nói, hắn ra nước ngoài từ khi mới chín tuổi, hơn nữa trước khi ra nước ngoài, hắn vẫn ở với mẹ mình ở nơi khác, người ở cùng với ba hắn trong biệt thự là bồ nhí, hơn nữa thi thể đã bị ngâm trong phóc môn lâu như vậy rồi, muốn tìm chứng cứ e cũng rất khó.” Thủy An Lạc tựa trong lòng Sở Ninh Dực, mở miệng giải thích.
“Ừm, chuyện này sẽ không ảnh hưởng nhiều đến hắn đâu.” Sở Ninh Dực có vẻ không hề để ý đến kết quả này lắm, “Chỉ cho chúng ta thêm một chút thời gian để cứu người mà thôi.”
“Em thấy không có ảnh hưởng gì lớn, anh rõ ràng đang giúp hắn đúng không, hiện giờ dư luận đều đang thương hại hắn kìa.” Thủy An Lạc chìa di động ra, lướt weibo, sau đó cho anh xem.
“Đứng trên cao mới có thể quên tất cả, rất tốt.” Sở Ninh Dực đẩy di động của cô ra, tiếp tục xem tin tức, bản tin vẫn đang chiếu cảnh biệt thự, thi thể đã được bên pháp y đưa đi, trong màn ảnh là cảnh đang tìm kiếm chứng cứ bên trong.
Thủy An Lạc: “...”
“Phong Điên sắp về rồi à?”
“Ừ, chậm nhất là chiều nay.” Sở Ninh Dực nói, chuyển kênh xem tin tức nước ngoài.
“Đúng rồi, đúng rồi, quên nói với anh chuyện này, hôm qua em xem bản tin, gã chính khách gì đó của nước R hôm qua chính thức trúng cử thành tổng thống rồi, chậc chậc chậc, chính là một trong số những nguyên mẫu của đám người cải tạo gen kia ấy.” Thủy An Lạc thấy anh đang xem bản tin nước ngoài mới vội vàng nói.
Sở Ninh Dực vươn tay xoa đầu cô, “Đó là tất nhiên, nếu đã quyết định thay thế ông ta, thì thừa dịp này phải đẩy ông ta lên một vị trí cao trước, một vị thế đủ để có quyền quyết định.”
Thủy An Lạc bĩu môi, “Vậy là bọn chúng đang chờ anh tiếp nhận tất cả của ông lão kia, sau đó mới ra tay, đến lúc đó, bọn chúng có thể khống chế cả thành phố A này trong tay à.”
Sở Ninh Dực vươn tay vỗ vỗ đầu cô, rốt cuộc cũng tán thành lời cô nói.
“Thế giới của các anh em không thể hiểu nổi, em đi ngủ đây, mệt quá.” Thủy An Lạc nói, đứng dậy quay về phòng ngủ.
Sở Ninh Dực khẽ cười, “Anh đi cùng em nhé?”
Thủy An Lạc quay đầu lại, ném cho anh ánh mắt tự biết điều đi.
Bình luận facebook