Phong Phong đánh răng xong bắt đầu rửa mặt.
George vẫn đang nói nói ở đầu bên kia.
Phong Phong làm như không nghe thấy.
Anh tắm qua một cái rồi mới nói: “Hôm nay ông đây phải đi nịnh hót ba mẹ vợ, đừng có gây phiền thêm nữa, để cái mặt ba mươi mấy tuổi của ông đây đóng vai một thằng oắt mười mấy hai mươi thổi, anh gớm mặt ghê, không đi!” Nói xong, Phong Phong liền dập luôn điện thoại.
Phong Phong quay lại giường, bế cô gái đang ngủ xụi lơ trên giường dậy, “Dậy mau, một lát nữa phải đi rồi.”
“Đừng ồn, em buồn ngủ.” Kiều Nhã Nguyễn đẩy anh ra, quay người ngủ tiếp.
Phong Phong: “...”
Rõ ràng là về nhà ba mẹ vợ, thế mà anh còn hồi hộp, căng thẳng hơn cả vợ anh nữa.
“Mẹ em thích ăn món gì, còn cả ba em nữa, anh định trưa nay sẽ xuống bếp bộc lộ tay nghề, ít nhât cũng khiến ba mẹ em biết anh không khiến hai mẹ con em chết đói được.” Phong Phong nghiêm túc nói.
“Tùy anh.” Kiều Nhã Nguyễn tóm lấy gối, bịt luôn đầu mình lại.
“Chuyện này không thể tùy tiện được, lúc tới chúng ta mang thức ăn qua đó luôn đi, mẹ em vừa nhìn chắc...”
“Chắc phát điên luôn đấy.” Kiều Nhã Nguyễn ngồi bật dậy, “Anh có thấy con rể nhà nào ngày đầu tới nhà ba mẹ vợ mà một tay xách gà một tay xách vịt chưa hả?”
“Anh bế một bé con mập mạp trong lòng này.” Phong Phong lén nhìn cô.
Kiều Nhã Nguyễn lại nằm xuống, “Chẳng trách anh lại bị đuổi ra ngoài, đáng đời.”
“Lần trước anh tới không phải còn mang cả đổ bổ tốt nhất đến còn gì, vẫn bị đuổi như thường đấy thôi, lần này ông đây phải đổi chiến thuật.” Phong Phong hừ lạnh ra tiếng.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Phong Phong đi đón Tiểu Bất Điểm về. Tiểu Bất Điểm vẫn đang tìm xem em trai đang ở đâu.
Kiều Nhã Nguyễn thấy con gái đi lại khắp nơi trong nhà, không nhịn được hỏi: “Con tìm gì thế?”
“Em trai đâu ạ?”
“Em trai nào cơ?”
“Mẹ nuôi nói ba mẹ bận, không phải bận xong thì sẽ sinh em trai sao ạ?” Tiểu Bất Điểm vẫn tỏ vẻ thản nhiên nói. Bé không muốn làm nhỏ nhất nữa, lần nào cũng bắt nạt bé nhỏ nhất không à.
Kiều Nhã Nguyễn, Phong Phong: “...”
Cuối cùng Tiểu Bất Điểm vẫn không tìm thấy, chứng tỏ người lớn lại nói dối nữa rồi.
Phong Phong nói với Tiểu Bất Điểm, hôm nay cả nhà bé sẽ tới nhà ông bà ngoại.
Tiểu Bất Điểm biết bà ngoại, nhưng chưa gặp bao giờ, mẹ nói với bé là vì chưa đến lúc nên chưa thể đưa bé đi gặp ông bà được.
“Mẹ, giờ đã đến lúc rồi ạ?” Tiểu Bất Điểm vừa ăn vừa hỏi.
Kiều Nhã Nguyễn cười như không cười nhìn Phong Phong: “Ừ, đến lúc ba con phải chết rồi.”
Phong Phong trừng mắt lườm cô một cái rồi lại cho con ăn tiếp.
Lúc Thủy An Lạc biết tin Phong Phong định một tay gà một tay vịt qua bên kia liền cười đến rút cả gân.
Cuối cùng lăn lộn trên ghế hai cái rồi mới nhìn người đàn ông đang lấy hai chai Mao Đài thượng hạng trong tủ rượu của Sở Ninh Dực ra.
“Anh không thể cao giá hơn một chút được à, tới thăm bố mẹ vợ mà mang rượu Mao Đài tới là sao? Sao mấy chai Château Lafite-Rothschild 82, 85 gì gì đó của anh Sở thì anh không lấy? Còn cả cái chai quỷ gì năm 79 nghe nói toàn thế giới chỉ có một mà lần trước có ai tặng anh ấy nữa, cầm đi mà lấy lòng luôn đi.”
“Này, ba cô ấy có bệnh tim, không hợp uống rượu vang.”
Thủy An Lạc: “...”
Quả nhiên trên đời này con đường lòng vòng nhất chính là con đường của đám diễn viên.
Phong Phong chọn rượu xong, hài lòng nhìn một lượt rồi mới rời khỏi nhà.
“Tiên nhãi nhà cậu biết mượn hoa hiến Phật quá đấy, hai chai cuối cũng bị cậu lấy đi rồi.” Sở Ninh Dực bất đắc dĩ thở dài, anh có tổng cộng ba bình Mao Đài thượng hạng, đều lớn hơn sáu con số cả, niên hạn cũng tính là lâu, muốn tìm nữa e là cũng khó.
Bình luận facebook