Sở Ninh Dực cũng không ép anh phải nói.
“Nhớ chuyện tôi bảo cậu làm, còn nữa, phải đề phòng Cố Minh Hạo.” Sở Ninh Dực dặn dò thêm một câu nữa.
Phong Phong thở dài: “Sở Đại, sao cậu chẳng tin tưởng tôi thế?”
An Phong Dương hơi nhướng mày, thản nhiên nói: “Ngay cả tôi còn không tin nữa là. Một khi bên phía Vân Nam có động tĩnh, Cố Minh Hạo nhất định sẽ nghi ngờ lầu trên, cậu đã nghĩ tới cách ứng phó chưa?”
Phong Phong: “...”
“Một ngày thôi mà.” Phong Phong nói.
An Phong Dương ném quyển sách nện vào người anh: “Sở Đại, tôi nói cậu nghe, Em Đẹp Gái nhà tôi ra tay còn đáng tin hơn cậu ta.”
“An Tam, cậu không thể nói vậy được, tôi biết rồi, không làm hỏng chuyện của các cậu đâu.” Phong Phong vội vàng phản bác.
Sở Ninh Dực không nói gì, chỉ nhìn anh ta một cái.
Thủy An Lạc đang làm cơm được một nửa liền gõ cửa phòng làm việc, “Ba người các anh không đánh nhau đấy chứ?”
“Không sao.” Sở Ninh Dực nói, nhìn về phía hai người kia, “Được rồi, về trước đi.”
An Phong Dương nhún vai, đứng dậy đi về.
Phong Phong đứng lên nhìn qua Thủy An Lạc: “Lát nữa tôi qua ăn cơm, Tiểu Lạc Lạc, cô nhớ làm nhiều nhiều vào nhé.”
Thủy An Lạc: “...”
“Anh về rồi mà sao nhà anh vẫn muốn anh chực thế hả?” Thủy An Lạc thấp giọng lẩm bẩm, sau đó đi vào phòng bếp.
Phong Phong về nhà trước, tầm mắt của Sở Ninh Dực rơi vào chữ M kia, một lúc lâu sau vẫn không hoàn hồn lại.
Cho đến khi Thủy An Lạc gọi anh ra ăn cơm, Sở Ninh Dực mới hoàn hồn, tiếp tục cầm bút lên, viết thêm một chữ Z bên cạnh chữ M.
Thủy An Lạc bước qua, nhìn lên bảng, “M, Z là cái gì?”
“M là nơi mà tất cả mọi chuyện đang hướng tới, là vị trí của căn cứ, ngay tại nước M, còn Z, có thể là biệt danh của tên BOSS cuối cùng.”
“Z?” Thủy An Lạc gãi cằm, “Tên viết tắt à? Hay là người kết thúc?”
“Người kết thúc? Sao lại nói như vậy?” Sở Ninh Dực có chút hứng thú.
“XYZ còn gì, là chữ cái cuối cùng trong bảng chữ cái, rất nhiều người coi nó là kết thúc.” Thủy An Lạc nói một cách đương nhiên, “Kiểu người không có tí tình cảm nào như anh chắc chắn là không hiểu được đâu.”
“Ừm, anh nói em hay, người có thể bày ra vở kịch này tuyệt đối sẽ không có tình cảm như kiểu em nghĩ đâu, ăn cơm thôi.” Sở Ninh Dực nói, vỗ vỗ đầu cô.
Thủy An Lạc đi được mấy bước, lại nhìn Sở Ninh Dực ngồi trên xe lăn, “Nhỡ đâu người ta là một BOSS lớn đầy tế bào nghệ thuật thì sao?”
“Sao em chưa thăng thiên đi nhỉ?” Sở Ninh Dực ngồi xuống, cười xùy một tiếng.
“Vậy anh phong cho em chức Soán Thiên Hầu đi, em sẽ phóng lên trời liền.” Thủy An Lạc mặt dày nói, trước khi Sở Ninh Dực kịp giơ tay lên đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Sở Ninh Dực lại quay lại nhìn thoáng qua, sau đó mới đi ăn cơm.
Sau bữa tối, Sở Ninh Dực tiếp tục dặn dò Phong Phong vài câu rồi mới cùng với An Phong Dương đi ra từ phía cửa sổ.
Thủy An Lạc dựa vào trước cửa sổ nhìn xuống dưới, chép miệng hai tiếng, sau đó đóng cửa sổ lại, quay đầu lại nhìn Phong Phong: “Anh có nhảy được không?”
Phong Phong quăng cô một cái lườm, sau đó xoay người đi.
Thủy An Lạc bĩu môi đóng cửa sổ, nhìn thấy Bánh Bao Rau đi xuống liền kéo rèm cửa lại.
Bánh Bao Rau xuống nhà, trong tay còn cầm một quyển sách nhỏ, nhóc nhìn xung quanh, tò mò mở miệng hỏi: “Ba đâu ạ?”
“Ba khó chịu nên đi ngủ rồi, sao thế?” Thủy An Lạc nói, đi về phía Bánh Bao Rau.
Bình luận facebook