Sở Ninh Dực đã ra quyết định thì đương nhiên phải làm rồi.
Vậy nên lịch trình đến Provence được lên kế hoạch rất nhanh. Thím Vu tạm thời ở lại nhà của An Phong Dương, bởi vì nhiệm vụ của An Phong Dương là trấn thủ tại thành phố A.
Bánh Bao Rau được tháo chỉ xong vẫn còn một vết sẹo nhàn nhạt. Bác sĩ nói trẻ con lớn rất nhanh, từ từ rồi vết sẹo cũng nhạt màu dần thôi, nhưng muốn biến mất hoàn toàn còn phải trông vào phẫu thuật với thuốc thang.
Bánh Bao Rau là một cậu bé đẹp trai đáng yêu, người làm mẹ như cô tất nhiên không mong con mình bị sẹo, đã thế còn ở trên đầu.
Tiểu Bất Điểm đã hiểu cái gì gọi là sẹo, vậy nên ánh mắt bé con nhìn Bánh Bao Rau lúc này hoàn toàn không còn đối nghịch nữa, thay vào đó là lo lắng cùng áy náy.
Tiểu Bất Điểm dựa trong lòng Kiều Nhã Nguyễn, thỏ thẻ nói: “Xin lỗi.”
“Nói mấy trăm lần rồi, cậu có thấy phiền không hả?” Bánh Bao Rau nói xong còn đưa bàn tay nhỏ xíu của mình chạm chạm vào vết thương của mình.
Thủy An Lạc ngồi trên giường nhìn cậu con trai không thèm khóc dù bị cắt chỉ, cô nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của con trai: “Không được đụng vào đâu.”
Sở Ninh Dực nhíu mày, ba đứa nhóc nhà anh dù không xinh đẹp tuyệt trần như Tiểu Bất Điểm nhưng cũng thuộc đẳng cấp thả ra ngoài là áp đảo đám con nít xinh xắn khác, vết sẹo trên trán con trai bé nhà anh e là sẽ dễ che đi rồi.
“Chờ thằng bé lớn hơn một chút thì làm phẫu thuật xóa sẹo đi.” Sở Ninh Dực thẳng thắn đưa ra kết luận.
“Không cần đâu.” Bánh Bao Rau liếc về phía bé con đang tự trách, hừ một tiếng. Nhóc không cần phải làm phẫu thuật xóa sẹo gì gì đó, để như này cũng tốt, để cô nhóc kia đỡ cảm thấy truyện này chẳng có gì nghiêm trọng.
Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn con trai đang kiêu ngạo dựa vào lòng Thủy An Lạc, thế nhưng ánh mắt của nhóc vẫn đang liếc liếc về phía bé con nào đó. Quả nhiên, đời nào giang sơn cũng có nhân tài, đám người bọn họ bây giờ đều hết thời cả rồi.
Phong Phong đeo kính râm, tay cầm hợp đồng bước vào, rồi quẳng luôn hợp đồng lên trên giường.
Sở Ninh Dực nhàn nhạt liếc mắt một cái, thừa biết đó là cái gì.
“Lịch quay phim, biên kịch vẫn sẽ ra tiếp, trong khoảng thời gian tôi rời khỏi đây, chắc chắn Cố Minh Hạo sẽ có hành động, cậu nhớ để ý kỹ một chút.” Sở Ninh Dực nói.
“Sở Đại à, tôi đây đã ba mươi ba rồi, không phải hai mươi ba!” Phong Phong tức giận gào lên.
Thủy An Lạc âm thầm bĩu môi, như vậy cũng không thay đổi được cái bản mặt như mười tám của anh đâu.
“Vấn đề này có gì đâu, chẳng phải giáo sư đại học hạ bút thành văn đó sao? Năm đó là ai vì theo đuổi người ta mà đòi đi đến trường đại học làm giáo viên?” Sở Ninh Dực thản nhiên kể lại một câu chuyện cũ.
Kiều Nhã Nguyễn bình tĩnh dời mắt đi, chuyện này không có liên quan gì đến cô hết.
Phong Phong bị Sở Ninh Dực nới một câu chặn họng, không thốt lên nổi một lời.
“Sao tự dưng lúc này lại muốn đến Provence?” Phong Phong cảm thấy khó hiểu.
“Ừ, đi bây giờ thì hơn, để mẹ vợ của tôi thấy cả con gái lẫn cháu ngoại của bà ấy đều bị thương.” Sở Ninh Dực nói một cách thản nhiên.
Mọi người: “...”
Anh zai à, anh rảnh quá nên chạy đến chỗ mẹ vợ tìm phiền phức đấy hả?
Vậy nên mới nói logic của anh Sở như thần, hầu như không có mấy ai có thể nhìn ra, cũng có thể hiểu được.
“Không đúng! Sở Đại, rốt cuộc là cậu đến Provence làm gì chứ?” Phong Phong vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục truy hỏi.
“Hưởng tuần trăng mật, quên mất hồi trước có đi trăng mật không rồi.”
Câu trả lời này quá hay, quá mạnh mẽ, Thủy An Lạc bày tỏ cô cho điểm tuyệt đối.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Phong Phong: “...”
Bọn họ đây còn chẳng có nổi hôn lễ đây này, hai người này còn không biết xấu hổ nói đi hưởng tuần trăng mật?
Quả nhiên, Sở Ninh Dực làm việc chưa bao giờ cần nói lý do, bịa bừa một cái đã là nể mặt lắm rồi.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook