Tiểu Bảo Bối giơ tay ra đòi mami bế, nhưng lại bị daddy đưa luôn cho thím Vu.
"Bế nó lên gác đi." Sở Ninh Dực lạnh giọng nói.
Thím Vu vội vàng đón lấy Tiểu Bảo Bối rồi nhanh chân chạy ra khỏi chỗ này, "Bà đưa con đi chơi nhé, chúng ta lên gác chơi nào."
Thủy An Lạc nhìn thím Vu ba chân bốn cẳng, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, không nhịn được giơ tay lên cào cào đầu mình.
"Thủy An Lạc, bao giờ thì em mới chịu động não vậy hả?" Sở Ninh Dực đột nhiên quát.
Thủy An Lạc giật bắn người. Bước chân thím Vu cũng thoáng khựng lại, sau đó lại càng bước nhanh hơn.
"Não tôi khóa trong két rồi, được chưa?" Thủy An Lạc cũng lớn tiếng cãi lại, dù sao đây cũng chính là câu An Phong Dương nói cô mà.
"Thủy An Lạc, đứng nghiêm, ngay ngắn vào, thái độ nghiêm túc lại cho tôi." Sở Ninh Dực đứng dậy, nhìn cô với vẻ mặt sầm sì.
"Đứng thẳng không phải là ngay ngắn rồi à?" Thủy An Lạc tiếp tục lầu bầu cãi lại.
Sở Ninh Dực mấy lần định mắng cô gì đó, nhưng lại bị cái tính bướng bỉnh nghịch ngợm này của cô làm cho bất lực.
"Thủy An Lạc, nhớ kỹ, sau này có chuyện gì xảy ra, việc đầu tiên là phải gọi cho anh, hai là kiềm chế cái tính nóng nảy như quả pháo này của em lại."
"Nếu như không kiềm chế được thì sao?"
"Vậy thì tự nổ chết chính mình luôn đi." Sở Ninh Dực lườm cô một cái.
Thủy An Lạc bĩu môi, lí nhí nói, "Sở Ninh Dực anh không thể trách tôi như vậy được, chính anh bảo tôi thế cơ mà, có chuyện gì thì tự mình giải quyết, đừng có đợi người khác đến giải quyết hộ mình, người ta không có cái nghĩa vụ đấy."
"Vớ vẩn, anh nói thế lúc nào?" Sở Ninh Dực lại lườm cô cái nữa.
Thủy An Lạc hung hăng nhìn chằm chằm vào Sở Ninh Dực, "Chính anh nói thế còn gì. Sở Ninh Dực, tôi nói cho anh biết, nói ra rồi mà không dám nhận có còn là đàn ông nữa không?"
Sở Ninh Dực trầm ngâm nghĩ lại, đây có lẽ là câu anh nói với cô hồi năm ngoái, lúc cô xảy ra chuyện nên gọi tới cho anh thì phải. Nhưng mà lúc đó anh không có chút tình cảm nào với Thủy An Lạc, cho nên mới nói ra những câu như vậy, thế mà giờ đây anh lại nổi giận vì Thủy An Lạc muốn đơn độc tự mình gánh chịu tất cả mọi chuyện, điều này có nghĩa là gì? E là anh chẳng cần nghĩ nhiều cũng rõ.
Sở Ninh Dực đưa mắt nhìn cô nhóc đang gân cổ lên cãi lại mình, anh đưa tay ra xoa đầu cô, "Được rồi, cái tật xấu "độc lập" này của em là do anh bất cẩn mà tạo thành, vậy anh sẽ chịu trách nhiệm nuôi dạy lại em cho tử tế. Thủy An Lạc, từ bây giờ trở đi, em nhớ kỹ cho anh, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, sau lưng vẫn còn có người chống đỡ cho em."
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn mũi bàn chân mình, cô không phủ nhận được mình đã rung động vì câu nói này của anh.
"Tôi thật sự không hề ăn cắp kết quả báo cáo của Lâm Thiến Thần. Hơn nữa lúc đó tôi cũng không có cách nào mà nhịn được nữa, thật đó. Đó là đồ của tôi, dựa vào cái gì mà cô ta lại dám nói là của cô ta chứ?" Thủy An Lạc nghiến răng nói.
Sở Ninh Dực kéo tay Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh mình.
"Vậy thì em thử nghĩ đến những gì mà tôi đã nói xem. Em đợi cô ta báo cáo xong rồi đi tìm chứng cứ chứng minh, có chứng cứ trong tay không phải vừa có thể tránh được cục diện em bị oan như bây giờ, lại có thể giải quyết một lần cho xong chuyện cô ta sao chép báo cáo của em, không phải sao?"
Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc khẽ chuyển chuyển, ngẫm nghĩ kỹ lại những lời anh vừa nói, cũng có lý, nếu như cô nhẫn nhịn thì có lẽ chuyện này sẽ không tồi tệ như hiện tại. Giờ cô đã bị rất nhiều các bác sĩ trong khoa ghét, đặt biệt là vị giáo sư kia. Chắc bà ấy ghét cô đến mức hận không thể đuổi cô ngay khỏi cái viện này luôn rồi ấy chứ.
Thủy An Lạc cúi đầu, hai tay đan vào nhau vặn vẹo, buồn bực nói: "Nhưng căn bản là tôi không nhịn được ấy chứ."
"Vậy thì phải học cách nhẫn nhịn." Sở Ninh Dực nghiêm giọng nói, "Môi trường ở bệnh viện không thể so với việc em học ở trong trường được, sau này có lẽ sẽ còn xảy ra những chuyện như thế này nữa. Em phải biết một điều, xương rồng khi gặp phải những người yếu hơn nó thì có lẽ những cái gai của nó sẽ khiến người ta phải dè chừng, nhưng một khi gặp phải đá, ví dụ như Lâm Thiến Thần, thì cái thân đầy gai của nó chỉ có nước chờ bị đập nát thôi."
Bình luận facebook