Nếu lúc này không phải đang ăn trực cơm nhà người ta thì Phong Phong thật sự muốn bùng nổ, cậu như vậy không sợ bị đánh sao hả Sở tổng?
Tiểu Sư Niệm đến khiến chiến tranh giữa Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Rau giảm đi không ít, bởi vì phần lớn thời gian Tiểu Bất Điểm đều chơi đùa cùng với Tiểu Sư Niệm.
Bánh Bao Rau ôm sách của mình, thi thoảng lại liếc mắt nhìn ba bé gái chơi trò gia đình vui đến quên trời kia một cái, chân mày nho nhỏ khẽ cau lại.
Tiểu Sư Niệm đang chơi thì đột nhiên nhịn không nổi phải liếc về phía sau. Thế nhưng khi nhìn lại thì chỉ thấy mỗi Bánh Bao Rau đang đọc sách, bé con gãi gãi đầu, sao tự dưng thấy có sát khí thế nhỉ?
“Chị Niệm Niệm, em dẫn chị đi xem rắn nhỏ của em nhé!” Tiểu Bất Điểm không muốn chơi trò gia đình nữa liền kéo Tiểu Sư Niệm đứng lên đi về nhà mình.
Bánh Bao Rau nghe vậy thì lại nhíu mày lần nữa. Nhóc ngẩng đầu thấy bé con nào đó chuẩn bị chạy đi thì dứt khoát nhảy xuống khỏi sofa, sau đó ôm sách của mình đi lên lầu: “Về trễ thì đừng có ngủ nữa.”
“Phụt...” Thủy An Lạc đang vừa uống nước vừa nhìn con trai đang tính về phòng, nghe thấy con trai nói vậy cô liền phun thẳng luôn!
Con trai, con muốn làm gì chứ?
Gần đây Bánh Bao Đậu toàn ngủ cùng ba mẹ cho nên giường của Bánh Bao Đậu nhường lại cho Tiểu Bất Điểm, nhưng mà Tiểu Bất Điểm vẫn còn quá nhỏ cho nên đa phần đều ngủ cùng Bánh Bao Rau, vậy nên Bánh Bao Rau nói vậy cũng đâu có sai!
Tiểu Bảo Bối đang ngồi một bên giúp Tiểu Miên Miên làm bài tập cũng không nhịn được phải ngẩng lên nhìn, cuối cùng nhóc thấy vẻ mặt “em nói sai gì sao?” của em trai mình thì chỉ đành cúi đầu nhịn cười.
Được, không sai.
Không hề sai!
Một câu nói tuyên bố trước bàn dân thiên hạ của Bánh Bao Rau hoàn toàn là lời của một ông chồng đang oán giận vì bị vợ mình bỏ quên!
Bánh Bao Rau kiêu ngạo lên lầu.
Tiểu Bất Điểm nhíu chân mày: “Đừng để ý đến cậu ta, cậu có có bệnh đó, chúng ta đi thôi.”
Bánh Bao Đậu hú lên một tiếng rồi vẫn quyết định đi cùng Tiểu Bất Điểm. Dù sao thì bây giờ anh trai cũng chẳng chịu chơi với bé đâu mà.
Thủy An Lạc trở vê phòng ngủ chính, ngã xuống giường cười như rút gân. Con trai nhỏ nhà cô đáng yêu đến không thể đáng yêu hơn được nữa rồi!
Sở Ninh Dực tắm rửa xong đi ra, thấy bộ dạng đang cười như dở người của vợ mình, vừa lau tóc vừa ngồi xuống giường.
Thủy An Lạc lồm cồm bò dậy, sau đó ngồi quỳ bên cạnh anh, nhận lấy cái khăn mặt rồi giúp anh lau tóc: “Em cảm thấy nhà mình lắp cái camera theo dõi đi, quá trình lớn lên của con trai anh chính là một bộ phim thần tượng đó! Vừa rồi anh không thấy đâu, chỉ vì Tiểu Bất Điểm mang Tiểu Niệm Niệm đi xem rắn nhỏ mà thằng bé trông y như ông chồng giận hờn luôn ấy!”
“Chẳng lẽ không đúng là giận hờn một đêm rồi à?” Sở Ninh Dực bình tĩnh nói.
Thủy An Lạc:“...”
Vẫn là Sở tổng anh minh!
Sở Ninh Dực bình tĩnh hừ một cái, ý tứ rõ ràng là một người chưa từng va chạm xã hội như cô thì đừng nên ra ngoài cho thêm mất mặt.
Chín giờ, Tiểu Bất Điểm đưa Tiểu Sư Niệm quay về. Thủy An Lạc căn cứ vào nguyên tắc tự lập của trẻ con cho nên giúp Tiểu Sư Niệm dọn một phòng. Tiểu Sư Niệm cũng là một đứa bé hiểu chuyện cho nên bé tự tắm, ngay cả thay quần áo cũng có thể tự mặc.
Thủy An Lạc giúp bé con đắp kín chăn. Tiểu Sư Niệm cười toét miệng nói cảm ơn: “Con cảm ơn cô ạ!”
Thủy An Lạc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cái gì mà sư bà bà gì gì đó cô thật sự không thể chịu được, gọi là cô thật tốt.
Cô rời khỏi gian phòng của Tiểu Sư Niệm, đang định đi xem con trai nhỏ nhà mình thế nào thì nghe được đoạn đối thoại khiến cô cười sặc sụa.
“Cậu cút qua một bên mà ngủ.” Đó là thanh âm ghét bỏ của Bánh Bao Rau.
“Sao cậu lắm chuyện thế hả? Tôi không chịu!” Tiểu Bất Điểm vừa nói vừa chui vào chăn của Bánh Bao Rau.
Bình luận facebook