Thủy An Lạc vừa gõ chữ vừa đề phòng Sở Ninh Dực, trong mắt Sở Ninh Dực, hành động này trông lại chẳng khác gì đề phòng trộm cắp cả.
Sở Ninh Dực nhìn cô đang lén lén lút lút, điềm nhiên mở lời, “Nếu như em nói sai một câu thôi, màn kịch trước đó đổ sông đổ biển hết, đừng nói tới tượng vàng Oscar, đến tượng đất không có mà cho em đâu.”
Thủy An Lạc, “...”
Thủy An Lạc nghe anh nói vậy, dòng tin nhắn chưa kịp gửi đi bị cô tạch tạch tạch tạch ấn xóa bằng sạch, sau đó cô quả quyết nộp điện thoại cho Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực nhận lấy điện thoại, nhìn cô với vẻ hài lòng.
Thủy An Lạc trợn mắt đến tận trần nhà luôn, cô thèm gì tượng vàng Oscar, chỉ sợ làm hỏng chuyện của anh thôi.
[Thủy An Lạc: Cũng coi như tin tốt, có điều muốn đi đứng bình thường được vẫn cần thời gian.]
Sở Ninh Dực trả lời một câu như vậy xong liền trả lại điện thoại cho Thủy An Lạc, “Mai mốt nhớ nhắc đến chuyện sửa hợp đồng với hắn.”
Thủy An Lạc nhận lấy điện thoại, nhìn Cố Minh Hạo trả lời một câu đây là tin tốt, không thèm để ý nữa, đặt điện thoại lên trên bàn.
“Kỳ lạ, ban đầu anh đưa ra yêu cầu này, sao mà hắn lại đáp ứng hay vậy?” Thủy An Lạc hỏi với vẻ hiếu kỳ.
Sở Ninh Dực ngồi xuống ghế sofa, vươn tay cầm đại một quyển sách mà đâu đâu cũng thấy, lật vài trang rồi mới nói, “Hắn quá tự phụ, không nghĩ tới chuyện mọi việc sẽ phát triển đến mức này. Bây giờ có ngay lỗ hổng là bản hợp đồng này, tất nhiên phải nghĩ tới chuyện nhặt nó lên dùng trước tiên.”
Thủy An Lạc nghĩ ngợi, nằm xuống bên cạnh anh, gối hẳn đầu lên đùi anh, lật một trang trong cuốn binh pháp trên tay anh, cảm thấy quá nhàm chán, đành bỏ cuộc.
“Hình như anh đã hỏi đến vị trí của căn cứ, ba Lạc nói gì với anh rồi?” Thủy An Lạc nghịch ngón tay anh, hai chân đung đưa trên thành ghế sofa, đây là tư thế thoải mái nhất.
Sở Ninh Dực không thể đọc sách với một tay, đã thế trong lòng anh còn có một cô ngốc không chịu yên thế này nữa, “Những chuyện này thực ra anh không muốn nói với em.”
“Đừng nói những điều có có không không này, dù sao thì anh vẫn phải nói với em.” Thủy An Lạc thẳng thừng, lại bị anh nhéo mũi.
“Ý của Lạc Vân là, căn cứ nằm bên dưới đảo Kim Cương.” Sở Ninh Dực trầm giọng đáp.
Thủy An Lạc sững người, vội ngồi bật dậy, “Bên dưới đảo Kim Cương, anh chờ chút~” Thủy An Lạc nói xong, nghiêm túc suy nghĩ, lúc đó cô và Kiều Nhã Nguyễn thoát ra từ một đường ống thoát nước bên dưới lòng đất, là một đường ống nhân tạo.
Lẽ nào đó chính là căn cứ?
Là nơi họ đã từng đi qua?
“Nhưng mà không phải khi ấy Bạch Dạ Hàn đã cho nổ toàn bộ đảo Kim Cương rồi sao?” Cũng vì trận nổ đó mà Sở Ninh Dực suýt nữa đã không đứng lên nổi.
Đối với Thủy An Lạc mà nói, đây là cơn ác mộng ám ảnh cả đời.
Sở Ninh Dực dựa người vào ghế nhìn Thủy An Lạc đang trưng ra cái mặt hiếu kỳ, “Cho nên anh vẫn phải tới đảo Kim Cương một chuyến.”
“Gì cơ?” Thủy An Lạc chấn động, cô mở to mắt nhìn anh, “Anh tự đi?”
“Lẽ nào còn phải kêu gọi nhóm? Em nghĩ là đi du lịch chắc?” Sở Ninh Dực bật cười mắng cô.
“Không được, em không đồng ý!” Thủy An Lạc túm chặt lấy quần áo của Sở Ninh Dực, hai mắt rưng rưng.
Sở Ninh Dực nhìn đôi mắt cô, đưa tay ấn đầu cô vào hõm vai mình, “Chỉ đi xem thế nào thôi, sẽ nhanh chóng quay về.”
“Thế cũng không được, một BOSS lớn như anh cho cấp dưới một cơ hội thì sao chứ? Cần gì anh phải đích thân làm chuyện này?” Giọng Thủy An Lạc cuống lên, có thể thấy cô đã rất kích động.
“Quan mới nhậm chức phải đánh phủ đầu, em tưởng bao nhiêu người như thế đều phục chồng em hết hả? Không nắm được căn cứ, anh ngồi ở vị trí đó, không biết có bao nhiêu kẻ khác dị nghị nữa.” Sở Ninh Dực đưa tay ra vuốt ve mặt cô. “Lần trước có người lên kế hoạch sẵn, anh chỉ đi dò đường thôi, không có gì nguy hiểm đâu.”
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook