Tiểu Miên Miên rung chân cắn bút cầm quyển vở bài tập của mình, đau khổ vì thực sự không làm được.
“Anh viết giúp em đi, trước kia anh toàn giúp em viết mà.” Tiểu Miên Miên kéo cổ tay Tiểu Bảo Bối, tội nghiệp nói.
“Không được, từ giờ em phải tự mình viết.” Tiểu Bảo Bối nghiêm túc từ chối. Cậu sắp lên lớp ba rồi, có khi còn sắp nhảy cóc lên lớp năm, đến lúc đó sẽ không thể ở bên cạnh cô bé mãi được.
“Nhưng em không biết mà.” Tiểu Miên Miên tỏ ra đương nhiên nói.
Tiểu Bảo Bối: “...”
Không biết còn tỏ ra đương nhiên hơn cả việc mẹ nhóc không biết tiếng Anh nữa.
Bánh Bao Rau ngẩng đầu, nhìn Tiểu Miên Miên đã nhăn nhó thành cái bánh bao, ánh mắt hơi tối lại, sau đó tiếp tục cúi đầu nhìn quyển sudoku của mình.
Tiểu Bảo Bối nhét bút vào tay cô bé, “Cái này anh vừa dạy em mà, nghĩ đi.”
“Không biết, em không biết đâu.” Tiểu Miên Miên giơ hai tay ôm đầu, nhìn qua trông đau đớn vô cùng.
Trên vầng trán đẹp đẽ của Tiểu Bảo Bối khẽ nổi lên gân xanh, mới tí tuổi mà đã có cảm giác làm ba rồi, sao cô nhóc này lại khó dạy như thế chứ?
“Em mà không nghe lời, sau này anh không thèm để ý đến em nữa đâu.” Tiểu Bảo Bối tung ra đòn sát thủ đe dọa.
Tiểu Miên Miên bỗng hạ tay xuống, cặp mắt to tròn nhìn Tiểu Bảo Bối đầy sợ hãi, cuối cùng mím môi, cầm lấy bút của mình, tiếp tục gặm nhấm những con số mà bé xem không hiểu kia.
Bánh Bao Rau không nhịn được mà tiếp tục ngẩng đầu. Quả nhiên con gái như chị Miên Miên vẫn đáng yêu hơn, nghe lời biết bao. Nhìn cái đứa ở dưới lầu kia đi, lúc nào cũng chỉ biết léo nha léo nhéo cãi lại nhóc.
Càng nghĩ, Bánh Bao Rau lại càng thấy nghẹn khuất, cuối cùng sách cũng chẳng buồn nhìn, quay về phòng.
Tiểu Miên Miên chớp mắt nhìn bóng lưng của Bánh Bao Rau, “Em ấy làm sao thế?”
“Đừng mất tập trung, học đi.” Tiểu Bảo Bối xoay cái đầu nhỏ của cô bé lại, bắt Tiểu Miên Miên làm bài tập.
Còn làm sao nữa?
Bị người ở dưới lầu kích thích chứ sao.
Chuyện này giống như là món đồ chơi mà lúc nào nó cũng chán ghét, có một ngày, lại có người xuất hiện, một câu cũng không nói đã cầm mất món đồ chơi đó đi vậy.
Đùa chắc, có ghét đến mấy thì đó cũng là món đồ chơi của mình chứ?
Sao có thể để người khác lấy mất được?
Quan trọng nhất là, món đồ chơi đó còn tự nguyện đi theo người ta.
Lúc Thủy An Lạc quay về, bọn trẻ đều đã ngủ, còn Sở Ninh Dực ở trong phòng làm việc, lúc cô bước vào, trên bảng vẽ đã chi chít chữ.
Thủy An Lạc nhìn thoáng qua, chữ Z ở giữa ngày càng to càng đậm, có thể thấy Sở Ninh Dực rất quyết tâm phải tìm được kẻ kia.
Thủy An Lạc đứng bên cạnh Sở Ninh Dực, nhìn chữ Z ở trong vòng tròn, bên ngoài chỉ có tên của Janis và Cố Minh Hạo, còn có một vài ký hiệu mà cô xem không hiểu.
“Hiện giờ chỉ cần Cố Minh Hạo và Janis bị bắt, tin tức về Z có thể sẽ bị rò rỉ, đến lúc đó anh có thể tóm gọn hắn. Mộng tưởng thống nhất cả thế giới của hắn chắc sẽ thất bại trong gang tấc.” Thủy An Lạc nói, cầm lấy chiếc bút trong tay anh, vẽ một dấu X thật to lên trên chữ Z.
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, bọn chúng bây giờ là chim sợ cành cong, chỉ cần Sở Ninh Dực có chút động tĩnh cũng sẽ khiến bọn chúng bị tác động, tiện đà thay đổi trận địa, cho nên cách tốt nhất chính là để cho Janis và Cố Minh Hạo đấu đá nội bộ.
Thủy An Lạc nhìn sang tên của Janis và Cố Minh Hạo, vẽ một đường thẳng giữa hai cái tên, “Thực ra muốn khiến bọn họ nội đấu còn có một cách rất đơn giản, anh cũng nghĩ tới rồi đúng không?” Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực xoay người đi tới bên cạnh bàn mở máy tính lên, “Em có thể im lặng và đi nghỉ ngơi đi được rồi đấy.”
Bình luận facebook