Sở Ninh Dực không trả lời, Thủy An Lạc cũng không cần anh đáp lại. Đây là suy đoán của cô, hơn nữa chỉ một lát nữa sẽ có đáp án, cô cũng không việc gì phải vội.
Sở Ninh Dực đứng dậy, kéo Thủy An Lạc lên, “Đi thôi, xuống nhà hàng chờ.”
Thủy An Lạc cầm lấy áo khoác của mình, tiện thể cầm cho cả Sở Ninh Dực rồi đi ra ngoài.
Nhà hàng ở tầng hai, bên trong cũng có hệ thống sưởi, so với tiết trời giá rét bên ngoài thì trong này ấm áp như mùa xuân vậy.
Ngay giữa nhà hàng có một hòn non bộ khiến cho khung cảnh nơi đây trở nên đầy sức sống.
Người đến ngắm tuyết cũng không nhiều lắm, dù sao giữa đông thế này mọi người vẫn thích ở trong phòng hơn, cho nên lúc này tuy đã đến bữa trưa nhưng bên trong nhà hàng cũng không có mấy người.
Thủy An Lạc gọi hai ly nước ấm, sau đó từ từ xem thực đơn. Bọn họ phải chờ Cố Minh Hạo mới có thể gọi món.
Nhân viên phục vụ khi bưng trà nước lên không kìm được nhìn Sở Ninh Dực nhiều hơn một chút. Hôm nay anh mặc một chiếc áo len là đồ đôi với Thủy An Lạc, chiếc áo màu trắng duy nhất là Sở Ninh Dực có thể chấp nhận, bên dưới là quần tây màu đen. Cách ăn mặc như vậy khiến cho anh càng thêm chín chắn đầy hấp dẫn, đồng thời bớt đi vài phần lạnh lùng gai góc.
Thủy An Lạc tựa vào ghế ngồi, bình tĩnh nhìn nhân viên phục vụ.
Vợ người ta còn đang ở đây, có trắng trợn quá không hả.
Sở Ninh Dực không buồn liếc mắt, đẩy ly nước phục vụ vừa đưa tới đến bên cạnh Thủy An Lạc, “Trời lạnh lắm, uống nhiều nước ấm vào.” Anh dịu dàng nói, làm trái tim nhỏ bé của các cô gái vỡ vụn.
“Ông xã, nước nóng quá.” Thủy An Lạc nũng nịu nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Sắc mặt người phục vụ thoáng đỏ lên vì lúng túng.
“Phiền cô đổi cho tôi một ly nước ấm khác.” Sở Ninh Dực cuối cùng cũng ngẩng đầu, có điều gương mặt dịu dàng đã biến thành khuôn mặt núi băng vạn năm trong nháy mắt.
Người phục vụ kia run bắn lên, lập tức xin lỗi chạy đi.
Thủy An Lạc rút đi vẻ nũng nịu trên mặt, xì một tiếng, “Đi máy bay thì tiếp viên đến săn sóc, ăn một bữa cơm đến phục vụ cũng không đi nổi đường nữa, anh nói xem, anh bảnh chọe như thế để làm gì?”
Sở Ninh Dực bình tĩnh uống nước, cho cô một lời giải thích hùng hồn: “Để cho em ba đứa nhóc bảnh chọe.”
Thủy An Lạc.“....”
Đáp án này rất hùng hồn, không thể bắt lỗi!
Ngẫm lại ba đứa nhóc kia, đúng là đứa nào cũng xinh xắn. Đáng tiếc chẳng đứa nào giống cô, nếu không phải cô tận mắt thấy mình sinh, chắc cô cũng hoài nghi mấy đứa nhỏ không phải con mình.
Sở Ninh Dực nói xong, đặt ly nước xuống nhìn nhân viên phục vụ tiếp tục bưng một ly nước tới, sau đó nhìn Sở Ninh Dực lưu luyến bước đi.
“Aiz, cô bé kia bây giờ nhất định đang nghĩ, đàn ông tốt bây giờ đều bị ném cho heo gặm.” Thủy An Lạc chống cằm, lặng lẽ thở dài.
Sở Ninh Dực nhìn người đối diện, thấp giọng cười, “Vậy chắc em là con heo ngốc nhất rồi, còn muốn cải trắng như anh đây chạy đến tận lỗ mũi mình mới biết đường gặm.”
“Anh có phải đàn ông không hả, là đàn ông thì lúc này phải nói, ai bảo em là heo, rõ ràng là anh gặm em chứ.” Thủy An Lạc nghiêm trang dạy dỗ anh.
Sở Ninh Dực bình tĩnh nhìn cô, lại bình tĩnh nhìn mình một cái, sau đó ánh mắt nhìn Thủy An Lạc lại nhắn nhủ một lời: Xem dáng người ai giống heo hơn.
Thủy An Lạc nổi giận, là kẻ nào đã vỗ béo cô, thì ra là để chờ lúc này sỉ nhục cô hả?
Lúc cô đang định bật lại anh tiếp thì di động lại vang lên, Thủy An Lạc cầm lấy bấm nghe, “Cố Minh Hạo, anh đến chưa? Tới rồi thì đi thẳng lên tầng hai đi, bọn tôi đang ở trong nhà hàng.” Thủy An Lạc nói xong liền cúp máy nhìn Sở Ninh Dực: “Nhớ tượng vàng của em đấy, khai mạc rồi.”
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook