Thủy An Lạc cười ngây ra, xua tay che đi sự bối rối của mình, “Không có gì, không có gì.”
Cô lẳng lặng dời tầm mắt. Nếu để Kiều Nhã Nguyễn biết cô đang nghĩ gì, chắc chắn Kiều Nhã Nguyễn sẽ bóp chết cô mà không ngần ngại mất.
Ngược lại Kiều Nhã Nguyễn cũng không suy nghĩ nhiều mà chỉ liếc nhìn cô mấy cái như nhìn một đứa dở hơi thôi.
***
Trong khách sạn, Cố Minh Hạo chưa rời đi mà đang ngồi đối diện với Janis, mắt không gợn chút sóng nào.
Janis chống khửu tay xuống bàn, nhìn người đàn ông vẫn tỏ ra bình tĩnh bên phía đối diện.
“Không ngờ anh còn có một quá khứ như vậy ở thành phố A nữa cơ đấy.” Janis khẽ khếch miệng cười.
Cố Minh Hạo ngẩng lên nhìn hắn với vẻ chế giễu, “Thế thì sao nào, tôi chỉ thắc mắc không biết tại sao anh lại cứ bám lấy cái thành phố A này không buông thôi, ở đây thì liên quan gì tới anh chứ.”
Janis vẫn thản nhiên cười, ngón tay nghịch trên chiếc cốc mà Thủy An Lạc dùng ban nãy.
“Cố Minh Hạo, giờ một là anh giao quyền ở thành phố A này ra thì có khi vẫn có thể trở về bên cạnh Zero, bằng không thì...” Janis lên tiếng, rõ ràng là đang uy hiếp Cố Minh Hạo.
Cố Minh Hạo đứng dậy, khẽ lách qua hắn, “Có giỏi thì anh tự giành đi.”
Nói xong Cố Minh Hạo đứng dậy bỏ đi thẳng luôn.
Janis vẫn ngồi đó xoay xoay chiếc cốc, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường của mình.
***
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đúng là đi mua quần áo mới cho lũ trẻ con xong mới trở về.
Lúc họ về, Mân Hinh đang ôm máy tính không biết xem cái gì, thấy hai người về liền đặt máy xuống, “Thế nào rồi?”
Thủy An Lạc cởi đôi giày cao cổ của mình ra, thay dép lê vào rồi lại vắt áo khoác lên giá, “Chắc là Janis đã tuyên chiến với Cố Minh Hạo rồi, giờ chỉ cần để Janis tra ra việc Cố Minh Hạo có bệnh thần kinh, năm ấy đã tự tay giết chết cha mình là có thể lôi Cố Minh Hạo ra vành móng ngựa hoặc tống vào bệnh viện tâm thần được thôi.”
Tiểu Bất Điểm vừa nhìn thấy mẹ mình liền nhào tới, ôm lấy chân mẹ không chịu buông, có thể thấy là bé nhớ mẹ lắm rồi.
Kiều Nhã Nguyễn ôm bé con lên, hôn một cái lên gương mặt xinh xắn của cô bé.
Mân Hinh gật đầu nói: “Họ đã dừng lại bên ngoài khu vực gió bão của đảo Kim Cương rồi.”
“Ngoài?” Thủy An Lạc ngẩn ra, “Không đáp thẳng xuống sao ạ?”
Mân Hinh lắc đầu, “Tạm thời không được, vì không biết tình hình bên trong thế nào, chờ họ thăm dò kỹ lưỡng đã rồi mới vào được. Lần trước hai đứa là được Lawrence dẫn vào nên...”
Thủy An Lạc “ồ” một tiếng, xem như đã hiểu rồi lại nằm vật ra sofa, ôm gối uể oải lim dim mắt.
Mân Hinh nhìn cô, bỗng có chút thất thần. Thủy An Lạc thế này giống như một con hồ ly con, trong cái vẻ biếng nhác đó lại lộ ra sự tự tin và nắm chắc được mọi chuyện trong tay.
Kiều Nhã Nguyễn bế Tiểu Bất Điểm ngồi xuống chào hỏi Mân Hinh.
“Mày nghĩ liệu bệnh viện tâm thần có nhốt được Cố Minh Hạo không?” Kiều Nhã Nguyễn hỏi.
Thủy An Lạc lại uể oải mở mắt ra, “Thế cũng phải xem là hắn bị nhốt vào bệnh viện tâm thần nào đã.”
Vào “ngục” của Sở Ninh Dực rồi thì sao có thể thoát ra được nữa.
Kiều Nhã Nguyễn sững sờ rồi cũng không lên tiếng nữa.
Thủy An Lạc xoa xoa cằm mình, “Giờ cần phải hành động trước khi Janis lấy được quyền ở thành phố A này, có khi người có biệt danh là Z kia vẫn luôn theo sát bên này cũng nên.”
“Kéo dài thời gian?” Kiều Nhã Nguyễn cất tiếng hỏi.
Thủy An Lạc lắc đầu, ôm chặt cái gối vào lòng, “Không kéo dài được đâu, anh Sở ghét nhất là kéo dài thời gian, nếu chúng ta kéo dài thời gian, ngược lại sẽ bị phát hiện.”
Bình luận facebook