Thủy An Lạc yên lặng quay đầu đi, tiếp tục suy nghĩ chuyện của mình.
Cơm tối gì gì đó cô chẳng biết gì hết.
Mân Hinh cũng yên lặng cúi đầu tiếp tục làm hoạt hình.
Cơm tối là cái gì, cô không biết luôn.
Đáng lẽ ba người lớn phải chăm sóc tụi nhỏ, thế nhưng hiện tại lại biến thành mấy đứa nhỏ phải quyết xem bữa tối sẽ ăn cái gì, thế cho nên là mấy bà mẹ này bị con trai làm cho bẽ mặt rồi.
Kiều Nhã Nguyễn đang rảnh rỗi không có gì làm liền liếc nhìn hai người phụ nữ đang rụt đầu sợ hãi kia.
“Sao thế, cơm tối tao nấu à?”
“Thím Vu!” Kiều Nhã Nguyễn vừa mới dứt lời thì Thủy An Lạc lập tức lớn tiếng hô lên. Nếu để Kiều Nhã Nguyễn làm cơm thì cô thà chọn chết luôn tại chỗ còn hơn.
Tiểu Bất Điểm vừa nghe mẹ mình muốn làm cơm thì đôi mắt vốn đã to nay còn to hơn nữa, cái tay nho nhỏ vỗ vào đầu: “Ui trời, mẹ của con ơi!”
Kiều Nhã Nguyễn hung hăng lườm con gái nhà mình, cái đồ ăn cháo đá bát này.
Bánh Bao Rau nhảy xuống khỏi sofa rồi lướt qua Tiểu Bất Điểm để đi vào nhà vệ sinh.
“Này, cậu đừng có mà đi, cậu còn chưa thừa nhận chuyện cậu quấy rầy anh Bảo Bối cơ mà!” Tiểu Bất Điểm lẽo đẽo chạy theo sau.
Ba người lớn lập tức vạch đen đầy đầu.
Tiểu Bất Điểm à, Bánh Bao Rau đi vào phòng vệ sinh, con đi theo làm gì chứ?
Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn rồi nói: “Con gái mày lại giở trò lưu manh rồi!”
Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả: “Con gái tao không giở trò lưu manh chẳng lẽ lại chờ con mày tới lưu manh con tao chắc?”
Thủy An Lạc: “...”
Lời này quả thật nghe có lý, con trai cô tên là Bánh Bao Rau, làm sao có thể trông cậy một món ăn như thế biết đi trêu đùa người ta được.
Mân Hinh cúi đầu cười, nhưng tay vẫn tiếp tục các thao tác.
Thủy An Lạc quyết định để đám nhỏ tự chơi với nhau. Cô nhìn về phía Mân Hinh: “Lúc trước anh Sở bảo chị ngăn cản tín hiệu của Cố Minh Hạo phải không?”
Mân Hinh gật đầu: “Đúng vậy, Cố Minh Hạo có bộ phát tín hiệu riêng, rất mạnh, dạo này hình như thay đổi địa điểm rồi, nhưng vẫn tấn công vào máy tính của anh Cả, lần trước nhất thời chị không tra kỹ nên bị tấn công một lần, nhưng trước đó đồ của anh Cả đã được xử lý đặc biệt rồi nên bọn chúng cũng không lấy được cái gì có lợi cả.”
Thủy An Lạc hô lên một tiếng rồi nhảy qua ôm lấy Mân Hinh, lại hôn chụt lên má cô một cái: “Quá tốt rồi, phá được là tốt, có thể phá được một lần thì phá được lần thứ hai sẽ không cảm thấy lạ nữa!”
Mân Hinh bị Thủy An Lạc hôn liền ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng gì thì thanh âm lạnh lùng của Tiểu Bảo Bối đã vang lên: “Mẹ, tuy rằng ba với chú Ba bỏ trốn với nhau, nhưng mẹ cũng không thể làm thế với vợ của chú ấy được.”
Thủy An Lạc quay lại ném cho con trai nhà mình một ánh mắt ý bảo nhóc tự hiểu lấy đi. Tiểu Bảo Bối cười tủm tỉm, hoàn toàn không sợ chút nào.
Thủy An Lạc ngồi xuống sofa rồi hào hứng nói: “Thật ra không phải bộ tín hiệu của hắn đổi vị trí đâu mà đã bị Janis âm thầm lấy đi rồi. Trước đó anh Sở có nói, Janis sẽ động tay động chân sau lưng Cố Minh Hạo, không ngờ hôm nay lại giúp em thế này, tốt quá đi mất” Thủy An Lạc càng nói càng kích động, đến mức mọi người đều nhìn cô như một kẻ tâm thần.
“Nếu Janis lấy được đoạn clip đó trong máy tính của Sở Ninh Dực thì sẽ chẳng liên quan gì tới chúng ta cả.” Thủy An Lạc nhìn Mân Hinh, “Thế nên hôm nay chị cứ lặng im để máy tính của anh Sở bị tấn công một lần đi, sau đó kịch hay thì cứ để bọn họ tự diễn lấy.” Nói xong, Thủy An Lạc lại càng cười tươi hơn.
“Để Janis tưởng rằng đã tấn công được vào máy tính của anh Cả, lấy được đoạn clip liên quan tới Cố Minh Hạo, như vậy thì sẽ không nghi ngờ chúng ta, còn có thể khiến Janis dùng nó bức Cố Minh Hạo phát điên, sau đó sẽ thu lại quyền của Cố Minh Hạo hả.” Mân Hinh không nhịn được nói lại một lượt.
“Không sai, là như thế.” Thủy An Lạc cười đến mức hai mắt sáng rực lên: “Làm nhanh lên một chút, cố gắng tranh thử thời gian tối nay cho anh Sở!”
Thủy An Lạc nói rồi nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ. Qua đêm nay thì cuộc chiến giữa bọn họ và đảo Kim Cương, cùng với cái người tên Z kia chính thức bắt đầu rồi.
Bình luận facebook