Thủy An Lạc mím môi, nhìn anh từ trên xuống dưới, quần áo vẫn là bộ đồ đó, mặt vẫn là gương mặt đó, nhưng cô vẫn nhớ, trên hòn đảo này còn có một Sở Ninh Dực nữa.
Thủy An Lạc nhìn anh, lại nhìn xung quanh anh, không thấy An Phong Dương đâu cả.
“Anh, hắn là giả.” Thủy An Lạc túm lấy áo Lạc Hiên, nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Lạc Hiên nhìn Sở Ninh Dực, lại nhìn Thủy An Lạc, “Cái gì giả?”
“Hắn là người cải tạo gen.” Thủy An Lạc cắn môi nói, thật sự giống nhau như đúc.
Sở Ninh Dực đầu đầy vạch đen, “Lạc Lạc...”
“Anh đừng nói gì, anh Sở thực sự chắc chắn sẽ không bỏ An Phong Dương lại, An Phong Dương đâu? Các người chưa tạo ra được một An Phong Dương giả đúng không?” Thủy An Lạc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Sở Ninh Dực đưa tay đỡ trán của mình, sau đó liền cởi hai nút áo trên, lộ ra dấu vết trên ngực, “Nhìn rõ đi, ngoài cái răng hổ của em ai có thể cắn...”
Sở Ninh Dực còn chưa nói hết lời, thiếu chút nữa đã bị quả đạn pháo nhỏ nhào tới làm cho ngã nhào xuống đất. Anh thả cổ áo ra vươn tay ôm lấy eo cô, lui về sau một bước đứng vững lại.
Thủy An Lạc ôm chặt lấy Sở Ninh Dực, như thể sợ rằng chỉ hơi thả lỏng một chút thôi là anh sẽ biến mất vậy.
“Hu hu... làm em sợ muốn chết, làm em sợ chết khiếp đi được.” Thủy An Lạc ôm Sở Ninh Dực, khóc còn kinh khủng hơn lúc con gái cô ăn vạ nữa.
Cô đã cố gắng kiên trì lâu như vậy rồi, vậy mà lúc này trông thấy Sở Ninh Dực, chân đã mềm nhũn xuống.
Sở Ninh Dực ôm lấy eo cô, đỡ lấy toàn bộ sức nặng của cô, lại nhẹ nhàng vuốt tóc cô để xoa dịu tâm trạng của cô lúc này.
“Sợ còn đến?” Mặc dù là trách cứ, thế nhưng nhiều hơn cả chính là đau lòng.
Thủy An Lạc ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn anh chằm chằm, “Nhưng em còn sợ không được nhìn thấy anh nữa hơn, anh còn mắng em nữa.”
Sở Ninh Dực: “...”
Trời đất chứng giám, anh mắng cô lúc nào, trách cứ còn không nỡ nữa kìa.
Thủy An Lạc tiếp tục ôm lấy cổ anh, ghé vào bả vai anh.
Sở Ninh Dực dịu dàng xin lỗi: “Được rồi được rồi, anh sai rồi, anh sai rồi, anh không nên mắng em.”
Lạc Hiên: “...”
Lạc Hiên nhìn Sở Ninh Dực, trong ánh mắt chỉ biểu đạt một ý: Đã thấy nhiều kẻ không có tiết tháo, nhưng chưa từng thấy ai không tiết tháo đến mức độ này.
Sở Ninh Dực tuy rằng đang dỗ dành cô vợ khóc lóc ầm ĩ nhưng vẫn bớt thời gian ném cho anh vợ mình một ánh mắt: Trời định anh có tiết tháo nên mới không có vợ đấy.
Lạc Hiên lặng lẽ dời tầm mắt. Ai bảo anh có tiết tháo chứ, đứng trước cô nàng nào đó kia anh cũng làm gì có chút tiết tháo nào đâu? Đáng tiếc, anh vẫn không có vợ.
Sở Ninh Dực dỗ được vợ mình rồi, Thủy An Lạc vẫn bám trên người anh không chịu xuống. Sở Ninh Dực cũng không buông cô ra, mặc cho cô trở thành đồ trang sức trên người mình.
Sở Ninh Dực chuyển vật trang sức ôm sang bên cạnh, nhìn gã người rừng đã bình tĩnh lại đằng kia.
“Ông là Zero.” Sở Ninh Dực khẳng định nói, nếu như là ông ta thì thi thể bên trong phòng tối kia là của ai?
Gã người rừng nhìn anh, hơi nheo mắt lại, “Mày là ai?”
Sở Ninh Dực cũng không nói gì, bởi vì người trong giới biết cái tên Sở Ninh Dực này, thế nhưng người này khẳng định không biết. Ông ta ở trong cái động này ba mươi năm nay, chắc cũng không còn phân biệt được ngày tháng năm từ lâu rồi.
“Tôi không chỉ biết ông là Zero, tôi còn biết tại sao ông bị phản bội nữa.” Sở Ninh Dực nói, anh vốn chỉ suy đoán, nhưng bây giờ đã có thể có đáp án rồi.
Lão nhìn anh với ánh mắt u ám, như thể đang ngẫm lời anh nói.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook