Sở Ninh Dực nhướng mi, nhìn cô gái đang thản nhiên uy hiếp người ta kia.
Nhìn đi, đây là con quỷ nhỏ do anh nuông chiều mà ra dấy.
Thế nhưng cảm giác này cũng hay lắm.
Ít nhất thì con quỷ này là do anh chiều chuộng mà thành, kể cả ba mẹ của cô cũng không làm được.
Ít nhất thì bất cứ lúc nào con quỷ nhỏ này cũng đồng ý làm vật trang trí trên tay anh.
Ít nhất thì dù con quỷ nhỏ này có làm gì, giới hạn của cô cũng vẫn là anh.
Lawrence khẽ run lên, đầu không dám nhúc nhích nhìn Sở Ninh Dực.
“Cô gái kia vì người họa sĩ đó mà mặc kệ việc đứa bé sơ sinh kia mất đi rồng rồi sẽ thành như thế nào, vẫn mạnh mẽ giam cầm con rồng nhỏ đó.” Thủy An Lạc vừa nói vừa lắc lắc miếng ngọc trong tay mình: “Đáng yêu nhỉ! Tôi cảm thất nó đáng yêu lắm.”
Giọng của cô ngọt ngào như thể chỉ đang hỏi dò một chuyện thôi vậy.
Lawrence nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái: “Con quỷ!!!”
Thủy An Lạc “suỵt” một tiếng: “Những người nói tôi như thế... đều chết cả rồi!” Thủy An Lạc cười tít mắt nói, rồi lại tiếp tục lắc lắc miếng ngọc trong tay: “Con rồng nhỏ ấy bị giam cầm ở đây, người phụ nữ này liền khôi phục lại nhịp tim. Người họa sĩ vừa nhận được tin thì lập tức rời khỏi Provence. Đúng là nhẹ nhàng mà, vung một cái tay áo là rời đi, không vướng chút bụi nào!” Thanh âm của Thủy An Lạc nhẹ đến nỗi người thứ ba khó mà nghe được, sau đó tay của cô lại vẽ ra một đường màu máu trên mặt ông ta.
Lawrence kêu lên đầy đau đớn, mặt mũi rúm ró cả lại.
“Người họa sĩ đi dứt khoát như vậy nên cô gái kia đã phát điên, điên hẳn. Cô ta cảm thấy con rồng con kia không còn cách nào giúp cô ta giữ chân người họa sĩ ấy cho nên liền nói cho con trai của mình một bí mật rất lớn, nói cho cậu bé ấy biết làm tông chủ Long gia sẽ đau khổ thế nào, làm người có mắt tím, rồi con gái của cậu bé đó cũng sẽ giống như cô ta, biến thành dáng vẻ như vậy!” Giọng nói của Thủy An Lạc từ nhẹ nhàng đã chuyển thành căm phẫn: “Cho nên nhiều năm sau, một người đàn ông mắt tím đã cầm cái này tìm được đứa bé đã trưởng thành kia, là trưởng thành như một người bình thường, và báo thù nỗi hận của người phụ nữ kia lên đứa bé.” Thủy An Lạc nói tới đây liền bóp cổ Lawrence, với lực đó thì có thể bóp chết tươi ông ta. Gương mặt cô trở nên dữ tợn, “Đứa bé đó đã làm gì sai hả? Con bé có liên quan gì tới các người, tại sao lại bắt nó phải trả giá cho sai lầm của các người chứ?”
Mặt của Lawrence trở nên tím ngắt, như thể ông ta sẽ tắt thở ngay sau đó.
Còn Thủy An Lạc đang mất đi không chế chỉ muốn bóp chết ông ta, cho nên lực tay cũng không gìm lại chút nào, mãi đến khi cổ tay của cô được một bàn tay nắm lấy.
Cả người Thủy An Lạc lạnh run, chỉ có nơi cổ tay được nhiệt độ bàn tay của người đàn ông kia nắm lấy là có độ ấm.
Màu tím âm u trong mắt Thủy An Lạc dần nhạt đi, bàn tay cũng từ từ thả lỏng.
Anh nói: “Để ông ta chết như vậy quá hời cho ông ta.”
Vậy nên cô mới buông lỏng tay ra.
Thủy An Lạc là ma quỷ, đó là ma quỷ do Sở Ninh Dực nuôi, bởi vì anh mới là con quỷ thật sự.
Sở Ninh Dực nắm lấy tay Thủy An Lạc, ngón tay nhẹ nhàng tách bàn tay của cô ra rồi mười ngón tay của họ đan vào nhau. Anh nhìn lão ta trượt xuống, nhổ con dao găm trên tường ra rồi ngồi xổm xuống, cong môi cười mỉm nhìn gã đàn ông dưới mặt đất.
Lawrence run rẩy kịch liệt, giờ ông ta muốn chạy trốn cũng không có sức, chỉ có thể ngước mắt nhìn người đàn ông kinh khủng trước mặt, nhìn dao găm của anh dần dần cắt qua hai chân của ông ta.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook