Trước khi đi, Phong Phong giao một chiếc USB cho An Phong Dương, “Trong này là tín hiệu của sóng siêu âm. Trước đây Tôm Lớn đã dùng cách này để lấy ký ức, trong này còn bao gồm cả ký ức của bản thể đám người cải tạo gen.”
An Phong Dương nhận lấy, người cải tạo gen không thể giết một cách cưỡng ép, vậy chỉ có thể để bọn chúng tự sát.
“Mọi người cẩn thận.” An Phong Dương nắm chặt chiếc USB trong tay, nhìn về phía Sở Ninh Dực.
Lúc này Sở Ninh Dực đang cõng Thủy An Lạc, anh vươn tay đập tay với An Phong Dương.
Đây là lần đầu tiên bọn họ tách nhau ra hành động.
“Mân Hinh, trước khi Zero đến đài phun nước phải hủy được hệ thống điện trên đảo.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, anh phải loại trừ mọi nguy cơ đến từ thiết bị điện tử.
Mân Hinh gật đầu, “Được, em biết rồi, anh cả cũng phải thận trọng đấy.” Mân Hinh nhìn Thủy An Lạc, cầm lấy tay cô, “Lạc Lạc, bọn trẻ còn đang ở nhà chờ em đấy.”
Thủy An Lạc vô lực ghé lên vai Sở Ninh Dực, mồ hôi như mưa. Cô gật đầu, mỉm cười một cái cũng rất khó khăn.
“Em Đẹp Gái, tình nhân bé nhỏ của anh giao cho em đấy, không giữ thì sau này cậu ta là của anh nhé.” An Phong Dương lưu manh nói.
Thủy An Lạc cắn răng nhìn anh: “Anh nằm mơ đi.”
An Phong Dương cười, trong nụ cười mang theo sự lo lắng dành cho cô.
Thủy Mặc Vân dặn dò Sư Hạ Dương một vài chuyện, sau đó cởi bộ đồng phục tác chiến trên người xuống. Lúc này, ông chọn người thân, chọn con gái mình.
Thủy An Lạc liếc thấy ba mình cởi từng cúc áo. Cô ngả trên vai Sở Ninh Dực, đau đớn giống như không phải đến từ chân, mà là từ tim.
“Ba.” Thủy An Lạc đột nhiên gọi.
Thủy Mặc Vân cởi đồng phục ra giao cho Sư Hạ Dương, quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc, “Ba già rồi, quân đội này không phải chỉ có mình ba, sớm muộn gì ba cũng phải cởi bỏ bộ quân phục này thôi.”
Thủy An Lạc ôm chặt lấy Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực là quân nhân không mặc quân phục, ba là quân nhân mà lại vì cô nên mới cởi bỏ nó ra.
Thủy An Lạc quay lại nhìn Thủy Mặc Vân, “Ba, ba đi đi, ba đã hứa với con rồi, xong chuyện lần này sẽ xuất ngũ, con cũng không muốn ba hối hận đâu.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
Long Man Ngân vươn tay vỗ lưng con gái, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh bọn họ, “Đi thôi, bao nhiêu năm rồi khó được một lần hai mẹ con em ủng hộ anh.”
Bàn tay duỗi bên người Thủy Mặc Vân siết chặt mấy lần, sau đó buông ra, vươn tay ôm lấy Long Man Ngân, lại hôn lên trán Thủy An Lạc một cái, “Chờ ba trở lại.”
Thủy Mặc Vân nói rồi vươn tay đón lấy bộ quân phục mà Sư Hạ Dương sớm định trả lại, sau đó nhanh chóng bước đi.
“Anh Xinh Trai, em giao ba em cho anh đó.” Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên. An Phong Dương từ xa quay lưng về phía cô phất phất, ý bảo anh nghe thấy rồi.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi liền cõng Thủy An Lạc xuống núi.
Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong đỡ Long Man Ngân, thân thể của bà trái lại rất tốt, đang mang thai, đi bộ lâu như vậy mà vẫn không có vấn đề gì.
Thân thể này khiến Kiều Nhã Nguyễn cũng thấy xấu hổ, hình như cô chưa từng thấy Long Man Ngân sinh bệnh hay làm sao, đúng là thần kỳ thật.
Đi thẳng xuống núi, người truy đuổi bọn họ rất nhiều nhưng không kẻ nào dám xuống tay.
Khi bọn họ đến gần đài phun nước, mặt trời đã nhú lên từ phía Đông, cơn mưa ròng rã suốt đêm cũng dừng lại. Theo ánh dương ló dạng, một dải cầu vồng rực rỡ cũng hiện lên phía xa.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn theo, “Đẹp quá.”
Sở Ninh Dực cẩn thận thả cô xuống, lúc này Thủy An Lạc gần như đã đau đến nỗi mất cảm giác, vừa ngồi xuống đã rã rời trên đài phun nhìn cầu vồng phía xa.
Phong Phong ngồi xổm dưới dất, vươn tay vuốt ve gương mặt của người phụ nữ, đứa bé đã bị tách rời khỏi người phụ nữ, lăn lóc một bên.
Kiều Nhã Nguyễn đứng bên cạnh anh nhìn. Thủy An Lạc ngoảnh lại, cũng nhìn về phía Phong Phong.
Bình luận facebook