Thủy An Lạc bế con nhìn Hà Tiêu Nhiên bước đi, người nhà họ Sở ai ai cũng kỳ quái. Câu này của bà giống như muốn nói với cô là chắc chắn cô sẽ không trụ lại nổi ở bệnh viện đâu vậy. Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai, Tiểu Bảo Bối nhìn cô, hai mẹ con đều chẳng hiểu gì cả.
Sở Ninh Dực tan tầm về nhà, Thủy An Lạc đang ngồi dưới đất xem sách. Tiểu Bảo Bối thì ngồi trong xe đẩy nghịch đồ chơi của mình.
Anh đứng ở cửa nhìn hai mẹ con, khóe miệng hơi nhếch lên, bắt đầu từ khi nào mà việc đầu tiên mỗi khi anh đi làm về lại chỉ để nhìn thấy hai mẹ con cô.
"Không nhớ nổi, ôi không nhớ nổi." Thủy An Lạc đập ụp đầu xuống mặt bàn than vãn, nếu mai Viện trưởng đột nhiên kiểm tra cô mấy thứ này thì cô chết chắc rồi.
Sở Ninh Dực treo áo khoác lên giá rồi bước tới ngồi xuống sofa. Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt chẳng còn luyến tiếc gì cuộc đời này nữa, "Hôm nay mẹ anh tới đấy."
Sở Ninh Dực ngả lưng ra ghế, chờ cô nói tiếp.
"Thôi bỏ đi, tôi học thuộc tiếp đây." Thủy An Lạc lầu bầu nói, cô cũng chẳng định kể lại những gì mẹ chồng trước đã nói với cô cho Sở Ninh Dực nghe.
Nhìn bộ dạng sống không bằng chết của cô, Sở Ninh Dực đứng dậy vỗ vỗ đầu cô, sau đó xoay người lên lầu đi tắm.
Thủy An Lạc cắn bút, cô cũng đã mường tượng ra ngày mai mình sẽ phải đối mặt với những gì rồi. Đây rõ ràng là một bi kịch mà, Viện trưởng nhất định sẽ không tha cho cô đâu.
Thủy An Lạc lấy di động gọi cho Kiều Nhã Nguyễn, hỏi xem cô phải làm sao?
Kiều Nhã Nguyễn đang bận thu dọn đồ đạc, nhận được điện thoại, trước tiên là nghe Thủy An Lạc kể lể bằng hết, sau đó mới mở miệng nói: "Tuần sau khai giảng rồi, tao phải về trường ở đây, còn mày thì sao?"
"Mày nói xem? Tao có thể mang Tiểu Bảo Bối đi cùng được không?" Thủy An Lạc ghé vào trên bàn hừ một tiếng, "Sao mày cứ phải quay về trường ở làm gì, ở nhà tao không phải đang tốt đấy sao? Tao cũng có đòi tiền thuê nhà của mày đâu."
"Còn không đi, Ai gia đây sợ sẽ phạm phải tội không thể tha thứ mất." Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên nói.
"Sao hả? Mày lại phá gì ở nhà tao rồi?" Thủy An Lạc ngồi thẳng người dậy, vỗ nhẹ Tiểu Bảo Bối đang bắt đầu ngọ nguậy trong nôi. Thằng nhóc này nằm lâu một chút là lại không chịu yên.
Kiều Nhã Nguyễn nằm ngả người lên giường nhìn trần nhà, "Ngày nào cũng có trai đẹp bên cạnh, nhưng lại không xơi được, nỗi đau này mày có hiểu được không?"
"Hiểu hiểu, đồ mê trai." Thủy An Lạc trợn mắt nói, "Còn thực tập thì sao, mày vẫn đi với tao đấy chứ?"
"Tất nhiên rồi, không thì cái loại như mày chắc chắn sẽ bị ăn sạch sành sanh mất." Kiều Nhã Nguyễn nói xong, đột nhiên ôm gối bật dậy, "Mày có biết vị Viện trưởng Kiều kia là ai không?"
"Chậc, bà nội mày à?"
"Vớ vẩn, bà nội tao mà họ Kiều, ba tao còn có thể mang họ Kiều không?"
"Chuyện này có liên quan gì đến nhau à?" Thủy An Lạc tỏ vẻ khó hiểu.
"Thế này nhé." Kiều Nhã Nguyễn kịp phản ứng lại, "Mà mày đừng có đánh trống lảng, giờ tao nói cho mày hay, Kiều Tuệ Hòa, trên cơ bản tất cả những khu vực thiên tai dịch bệnh trong nước đều có sự góp mặt cứu chữa của bà ấy. Mà quan trọng nhất là, học trò dưới tay bà ấy cho đến nay chỉ có ba người, một là hiệu trưởng danh dự của chúng ta, một là viện trưởng bệnh viện Thị Lập, còn một người hiện giờ đang diễn thuyết ở Mỹ, thế nên tao bỗng thấy rất thông cảm cho mày..."
Thủy An Lạc nghe mà nổi cả da gà, "Cái gì gọi là thông cảm cho tao hả?"
"Đâu còn cách nào khác, bởi vì Ai gia đây là học bá mà." Kiều Nhã Nguyễn cười tủm tỉm nói.
Thủy An Lạc không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào di động, hận không thể lôi cái đứa ở đầu bên kia qua cắn cho một phát.
Bình luận facebook