Lúc Kiều Nhã Nguyễn qua ngó thì hai đứa đã ngủ mất rồi, cô đi tới nhìn đứa con gái hận không thể lao thẳng vào lòng người ta ngủ, lại kéo chăn đắp tử tế lại cho cả hai đứa nhỏ.
“Chắc ba con lại sắp ôm tường khóc mất rồi, sinh ra một đứa như con đúng là lỗ vốn mà.” Nói rồi Kiều Nhã Nguyễn cúi xuống hôn con gái, nhưng không bế bé đi mà rón rén rời khỏi căn phòng này.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài phòng hồi sức tích cực, Thủy An Lạc dựa vào vai Sở Ninh Dực ngủ thiếp mất.
Sở Ninh Dực đang ngồi xử lý tài liệu, nhưng động tác rất nhẹ nhàng, như thể sợ sẽ dánh thức người phụ nữ đang ngủ trên vai anh.
Một cốc trà nóng xuất hiện trước mặt anh, Sở Ninh Dực ngẩng lên liền nhìn thấy Mặc Lộ Túc đưa nước tới, bên trong vẫn còn có khói tỏa ra.
Không phải cafe, mà là trà đặc.
“Tôi biết anh không uống cafe.” Mặc Lộ Túc lên tiếng, rồi lại đưa cốc nước tới.
Sở Ninh Dực đặt tài liệu sang một bên, nhận lấy cốc nước kia.
Tuy bên ngoài cốc giấy có bọc thêm một lớp giấy nữa, như khi cầm vào vẫn thấy nóng bỏng tay.
“Cảm ơn.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
Mặc Lộ Túc ngồi xuống một bên, cầm cốc cafe thấy Sở Ninh Dực đặt cốc nước xuống, sau đó ngồi xích ra sau một chút, cẩn thận đặt đầu Thủy An Lạc xuống đùi anh, đặt chân của cô lên ghế, rồi lại chỉnh lại áo đắp trên người cô, sau đó mới lại cầm cốc nước lên.
Tất cả những hành động này của Sở Ninh Dực đều cẩn thận tỉ mỉ vô cùng. Từ trước đến giờ Mặc Lộ Túc chưa bao giờ thấy anh họ của mình lại có một mặt dịu dàng như vậy, tất cả chỉ vì cô gái trong lòng anh.
Mặc Lộ Túc dời mắt nhìn ra chỗ khác, nhấp một ngụm cafe mà thấy chát chát, đắng đắng.
Một người đàn ông quyết đoán, lại vì một người phụ nữ mà trở nên dịu dàng thê này, anh lấy gì để bì với Sở Ninh Dực đây?
Mặc Lộ Túc dựa vào lưng ghê, ngẩng lên nhìn vách tường trắng như tuyết, chóp mũi phảng phất mùi thuốc khử trùng quen thuộc, và còn cả... mùi hương của cô.
Nếu như đứa bé kia không xảy ra chuyện thì chắc giờ cũng được vài tháng rồi, không biết đã mọc răng chưa nhỉ? Liệu có ê a kêu không, qua một thời gian nữa chắc sẽ biết gọi ba rồi.
Sở Ninh Dực nhấp một ngụm trà, tỉnh táo hơn một chút liền quay ra nhìn Mặc Lộ Túc đang đờ người bên cạnh.
Mặc Lộ Túc vẫn uống cafe, mặc cho mùi vị đắng chát lấp đầy khoang miệng và suy nghĩ của mình.
“Mệt rồi thì về đi, tôi ở đây trông cho.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Mặc Lộ Túc nhìn Sở Ninh Dực, cốc nước trong tay đã trống rỗng. Anh hơi dừng lại một chút rồi mới nói, “Cô ấy quan trọng với anh đến thế cơ à, ngay đến mạng sống của mình cũng mấy lần không cần tới nữa?”
Sở Ninh Dực đang vuốt ve Thủy An Lạc liền khựng lại, anh nhìn về phía Mặc Lộ Túc, “Cậu từng cảm nhận qua cái chết chưa?”
Mặc Lộ Túc lắc đầu, anh đã từng thấy rất nhiều người chết nhưng chưa từng biết được cảm giác đó thế nào.
“Trước đây khi đối mặt với cái chết, tôi cũng chẳng thấy sợ sệt gì hết, nhưng giờ thì tôi sợ rồi. Tôi sợ nếu tôi chết đi, ai có thể đối xử với cô ấy tốt hơn tôi nữa.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, “Thế nên lúc còn sống lại muốn đối xử với cô ấy tốt hơn, tốt hơn nữa.”
Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn cốc nước trong tay mình, “Hồi còn nhỏ, ba thường nói với tôi rằng người nhà họ Sở đều là ma cà rồng hết. Anh cũng vậy, ngay từ khi còn nhỏ đã ác độc hơn người khác rồi, người như vậy là kẻ vô tình nhất. Thế nên hồi còn nhỏ tôi rất sợ anh.” Mặc Lộ Túc khẽ nói.
Sở Ninh Dực cũng không cãi lại lời đánh giá này của chồng cô mình, dù sao thì có rất nhiều người đều nói anh như vậy.
Bình luận facebook