Thủy An Lạc đi tới khom người xuống xem tình hình của bà, quay lại khéo léo nói: “Cô, anh, ba mẹ, mọi người cũng ở viện cả ngày trời rồi, giờ bà nội không sao nữa đâu. Mọi người về nghỉ ngơi trước đi, để con với đàn anh ở lại đây trông cho. Hai bọn con đều là bác sĩ cả nên cũng tiện chăm sóc cho bà hơn.”
Kiều Tuệ Hòa cũng xua tay, “Đi đi, đi đi, để con bé này ở lại đây là được rồi. Mấy đứa cũng lớn tuổi cả rồi, mau về đi đừng có ở lại đây nữa.”
Mọi người thấy bà cụ khăng khăng như vậy cũng không ở lại nữa, đành dặn dò Thủy An Lạc chăm sóc bà cẩn thận. Thủy An Lạc khéo léo đồng ý rồi tiễn mọi người về.
Sở Ninh Dực nhận được điện thoại của công ty, cũng không thể không rời đi, nhưng anh vẫn cảm thấy vợ mình có gì đó kỳ lạ, về rồi hỏi sau vậy.
Trong phòng bệnh nhanh chóng chỉ còn lại mỗi Kiều Tuệ Hòa, Thủy An Lạc và Mặc Lộ Túc. Bà cụ đuổi luôn Mặc Lộ Túc đi, nói là thấy anh làm bà phát phiền.
Chờ tới khi trong phòng bệnh không còn ai nữa, Thủy An Lạc mới đỡ Kiều Tuệ Hòa ngồi dậy, “Bà nội, lần này bà làm cả nhà sợ chết khiếp rồi đấy.”
Kiều Tuệ Hòa nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc lắc đầu, Kiều Tuệ Hòa thấy vậy liền thở dài một hơi, “Thế này là có chết cũng không cho bà già này được chết tử tế phải không.”
“Bà, bà nói linh tinh cái gì thế?” Thủy An Lạc nhíu mày nói, “Cháu cảm thấy chuyện này bà cứ để hai người họ giải quyết đi, lần này Tân Nhạc có vẻ kiên quyết lắm.”
“Cháu thì hiểu cái gì chứ, khi ấy nếu không phải vì Tiểu Bảo Bối mà cháu cả Ninh Dực sớm chiều bên nhau thì có thể làm lành nhanh như vậy không? Gặp cũng không gặp nổi thì còn làm lành cái nỗi gì nữa?” Kiều Tuệ Hòa tức giận nói một tràng.
Thủy An Lạc vội vuốt lưng bà để bà nguôi giận, cô cảm thấy bà nói cũng có lý.
Còn Mặc Lộ Túc ra khỏi phòng xong cũng không đi đâu khác mà lại đi tìm Tân Nhạc. Cô đang giờ khám bệnh. Tân Nhạc thấy anh lại làm như không thấy, tiếp tục khám bệnh cho bệnh nhân.
Mặc Lộ Túc cũng không làm phiền cô, chỉ dựa vào cửa nhìn cô như vậy.
Khi ấy, lúc anh vừa đưa cô tới bệnh viện của Mặc Thị, lần nào khám bệnh anh cũng đứng ở cửa nhìn cô, chỉ có điều lần nào cô khám xong cũng ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt khẩn thiết, như thể có chút lo lắng sợ rằng mình khám nhầm vậy.
Mặc Lộ Túc cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ anh lại còn nhớ kỹ cả chuyện này.
Nhưng giờ anh lại nhìn thấy một người phụ nữ thành thục viết bệnh án, hỏi xem bệnh nhân còn chỗ nào không thoải mái không, hình như anh chưa từng thấy cô như vậy bao giờ.
Một người phụ nữ không cần anh nữa, một người có thể tự mình làm tất cả mọi việc.
Sau khi tiễn bệnh nhân đi, cô lại cúi đầu viết bệnh án tiếp, miệng nói: “Người tiếp theo.”
Mặc Lộ Túc bước vào ngồi xuống trước mặt cô.
Tân Nhạc ngẩng lên nhìn anh, rồi lại nhìn ra ngoài một cái, sau khi xác định không có ai nữa mới đóng quyển bệnh án lại, “Bác sĩ Mặc có chuyện gì sao?”
“Tại sao em không đồng ý tái hôn?” Mặc Lộ Túc không hiểu, không phải cô ấy thích anh sao?
Tân Nhạc cầm bệnh án lên, đập đập xuống bàn, để nó được xếp bằng lại. Cô làm như không nghe thấy lời Mặc Lộ Túc nói, hoặc nghe thấy rồi nhưng lại chẳng thèm quan tâm.
Mặc Lộ Túc vẫn lẳng lặng nhìn cô cho tới tận khi cô sắp xếp gọn gàng hết bệnh án của tất cả mọi người. Chính anh đã dạy cho cô, mỗi một bệnh án đều phải chỉnh sửa lại trước khi tan làm. Đây là một thói quen tốt, tiện cho người ta sau này nhập dữ liệu, không ngờ cô vẫn giữ thói quen này.
Sau khi tập bệnh án được sắp xếp ngăn nắp đặt trên bàn rồi, Tân Nhạc mới ngẩng lên nhìn anh, “Bác sĩ Mặc, Khoa Thần kinh ra ngoài cửa rẽ phải lên lầu, tầng năm phòng 503, tạm biệt không tiễn.” Tân Nhạc nói xong liền đi vào trong thay quần áo.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook