Mặc Lộ Túc cầm di động lên, ngẫm lại mới nhớ ra anh không có phương thức liên lạc với Tân Nhạc nên lại càng thấy phiền muộn hơn.
“Không có gì, ra ngoài thôi, sao ba lại tới đây?” Mặc Lộ Túc nhàn nhạt trả lời.
Mặc Doãn thấy Mặc Lộ Túc đứng lên thì hơi nheo mắt lại: “Ngày mai đi cùng ba để gặp một người.”
“Gặp ai?” Mặc Lộ Túc bài xích theo bản năng.
“Một ông bạn cũ của ba, con gái của ông ấy vừa mới từ Mỹ về, năm sau sẽ đến thành phố A làm việc! Con đã qua ba mươi tuổi rồi, chuyện cá nhân không thể tiếp tục kéo dài nữa, nếu không thì sau này ba không biết phải ăn nói với mẹ con như thế nào.” Mặc Doãn nói.
Cũng giống như Tân Nhạc từng nói, chuyện bọn họ kết hôn có rất ít người biết, ít đến đáng thương, thậm chí cả người nhà của Mặc Lộ Túc cũng không hề hay biết.
Mặc Lộ Túc nắm chặt di động trong tay mình rồi nói: “Chuyện của con sẽ do chính con giải quyết, không cần ba phải quan tâm.”
“Lộ Túc, con nói vậy là sao?” Mặc Doãn trầm giọng nói: “Con thử nhìn xem giờ con đã bao nhiêu tuổi rồi, lúc Sở Ninh Dực bằng tuổi con thì đã có con đầu lòng rồi đấy! Hiện tại đã là ba của ba đứa trẻ rồi, con thử nhìn lại con xem!”
“Ba! Chuyện của con...”
“Đừng có nói với ba rằng con sẽ tự làm chủ nữa, mấy năm nay ba không cho con thời gian sao?” Mặc Doãn trầm giọng nói: “Dù thế nào đi chăng nữa thì Thủy An Lạc cũng là chị dâu của con, con mau dẹp cái suy nghĩ đó đi! Trưa ngày mai, địa điểm ở đây!” Mặc Doãn nói rồi dứt khoát xoay người rời đi.
Mặc Lộ Túc muốn nói gì đó nhưng Mặc Doãn đã đi mất rồi.
Mặc Lộ Túc hít sâu một hơi rồi đấm một đấm vào không khí, ba anh ở đây thì chẳng thà không ở đây còn hơn.
Sau khi Mặc Doãn đi khỏi, Mặc Lộ Túc mới rời đi.
Lúc này tuyết đọng trên đường đã được dọn sạch, Mặc Lộ Túc lái xe đến dưới nhà Tân Nhạc, thế nhưng anh còn chưa kịp xuống xe thì đã thấy người đang đứng đằng xa.
Tân Nhạc đang đứng trên bồn hoa, bên cạnh cô là Thương Huy đang đứng đó.
Cánh tay của Mặc Lộ Túc hơi cứng lại, chẳng phải người đàn ông này đang lợi dụng cô thôi sao?
Tân Nhạc đứng thẳng người của mình, nhìn Thương Huy: “Tại sao cậu về sớm thế? Bọn họ tan rồi à?”
“Cậu cũng đi rồi thì tôi còn ở đó làm gì nữa?” Thương Huy nhún nún vai, chỉ có điều ánh mắt của anh ta lại dâng lên một cảm xúc khác, dường giữa giữa hai hàng lông mày của anh ta đang ẩn chứa cả sự đau thương.
“Lí Tử ở đó còn gì, đã bao lâu hai người chưa gặp nhau rồi?” Tân Nhạc cố ý hỏi.
“Tôi với cô ấy thì có quan hệ gì chứ? Hơn nữa người ta cũng đã kết hôn rồi?” Thương Huy cười lạnh, nói: “Lớp trưởng theo đuổi cô ấy nhiều năm như vậy hẳn là cô ấy sẽ cảm động thôi.”
Tân Nhạc đặt một bàn tay lên vai anh ta. Mặc Lộ Túc ngồi trong xe cũng siết chặt bàn tay đang nắm lấy vô lăng của mình.
“Lí Tử có nói gì với cậu không?” Tân Nhạc hỏi.
“Nói cái gì được? Mà cậu còn chưa nói rõ lý do vì sao lại bỏ về nhanh như thế đấy?” Thương Huy buồn bực nói.
Tân Nhạc nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng là không thể buông tay người con gái ấy được, nhưng lại càng không thể bỏ cái thể diện của mình đi được.
“Tôi nghe một câu chuyện xưa rồi quay về, thế nhưng câu chuyện này tôi không thể kể cho cậu nghe được!” Tân Nhạc cười tít mắt nói. Cô định bám vào vai Thương Huy để nhảy xuống nhưng do mặt đất có tuyết nên cô bị trượt một cái.
“Cẩn thận!” Thương Huy phản xạ có điều kiện vòng tay ôm lấy eo của Tân Nhạc, tránh cho cô bị ngã, thế nhưng ngay một giây sau đó thì anh ta đã bị đẩy sang một bên.
Bình luận facebook