Sở Ninh Dực day day trán mình, chuyện của em họ anh quả này khó xử lý hơn anh rồi.
Kết hôn không gặp người nhà người ta, hộ khẩu của người ta cũng không chuyển, giờ anh có thể tưởng tượng ra được mẹ Nhạc có bao nhiêu thành kiến với Mặc Lộ Túc rồi.
Thủy An Lạc cũng cảm thấy hơi khó giải quyết, trong chuyện này đàn anh đúng là chẳng đáng tin gì cả, kết hôn hơn năm trời mà không nghĩ tới chuyện này sao?
“Mẹ, sao tự dưng mẹ lại nhắc tới chuyện này làm gì?” Tân Nhạc thấy sắc mặt Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực không tốt lắm, vội vàng lên tiếng không cho mẹ cô tiếp tục cái chủ đề này nữa.
Dù sao thì Mặc Lộ Túc cũng là em họ của Sở Ninh Dực mà.
“Vẫn không được nói hả, chẳng nói chẳng rằng gì đã kết hôn, kết hôn xong cũng không cho ba mẹ biết, lần nào cũng nói là bận. Nó làm gì mà bận, bận tới mức không có thời gian gặp ba mẹ vợ được một lần hả? Con nhìn Sở tổng nhà người ta đi, còn nhìn Phong Phong nhà người ta đi. Con nhìn đi, bạn bè con đều tinh mắt hơn con cả, có mỗi mình con là ly hôn. Nếu để mẹ biết nó là ai mẹ sẽ không tha cho nó đâu.” Mẹ Tân Nhạc tính tình vốn dễ chịu mà lúc này cũng đã cáu loạn lên, “Nó thì không sao, con nhìn con xem, giờ bỏ chồng còn mất con, muốn tìm nhà khác cũng không dễ dàng gì nữa rồi.”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Tân Nhạc thấy Sở Ninh Dực đen mặt lại, vội vàng mở miệng nói.
Mẹ Tân Nhạc thở dài, nhìn về phía Sở Ninh Dực, “Xin lỗi ngài Sở, trước mắt cậu mà tôi lại nói ra chuyện xấu của gia đình thế này.”
Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, chậm rãi mở miệng đáp: “Thân là cha là mẹ cháu cũng hiểu mà, sau này nếu ai dám đối xử với con gái cháu như vậy, e là cháu không dễ tính như dì đâu.”
“Đúng vậy, đều là làm người cha mẹ cả, thôi quên đi, tôi không nói chuyện này nữa. Mọi người cứ ngồi chơi, tôi xuống nhà mua ít thức ăn, tối nay ở lại ăn bữa cơm nhé.” Mẹ Nhạc nói rồi đứng dậy, chỉ có điều lúc này vành mắt bà đã hơi đỏ lên.
Không phải Tân Nhạc không thấy, nhưng cũng là bởi vì thấy nên mới cảm thấy trong lòng khó chịu. Cô về nhà mấy ngày, mẹ cô vẫn chưa nói gì nhưng cô biết là mẹ cô vẫn để tâm tới chuyện này.
“Dì à, để cháu với Tân Nhạc đi với dì.” Thủy An Lạc lôi kéo Tân Nhạc đứng dậy. Cô biết Sở Ninh Dực muốn ngả bài với ba Tân Nhạc. Chuyện hộ khẩu nằm ngoài dự liệu của họ, điều đó cũng có nghĩa là ba Tân Nhạc cũng có thành kiến với Mặc Lộ Túc hơn họ tưởng, giờ chuyện trở nên khó khăn thế này, cách tốt nhất vẫn là thẳng thắn ngả bài thì hơn.
Tân Nhạc bị Thủy An Lạc lôi kéo đi ra ngoài mua thức ăn cùng mẹ Tân. Tân Dương thì trông hai đứa nhỏ.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó mở miệng nói rằng: “Chú, cháu có chuyện này muốn bàn với chú một chút được không?”
Ba Tân Nhạc gật đầu, “Đương nhiên, nếu cậu Sở không ngại thì cứ vào phòng làm việc của tôi nhé.”
Sở Ninh Dực gật đầu, đứng dậy theo ông vào phòng làm việc.
Tân Dương xoa cằm nhìn, có gì hay ho cần nói mà phải tránh mặt cậu chứ?
Có điều nói đi cũng phải nói lại, cái ông anh rể kia trông cũng na ná với vị Sở tổng này, chẳng lẽ quen nhau sao?
“Chú ơi cái này lắp thế nào ạ?” Bánh Bao Rau bỗng lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tân Dương. Tân Dương liền quay đầu lại lắp xe tăng với nhóc.
Phòng làm việc của Tân Nhạc không lớn, còn không bằng một phần năm phòng làm việc của Sở Ninh Dực, nhưng bên trong dọn dẹp rất sạch sẽ.
Sở Ninh Dực thẳng thắn nói ra rằng chồng trước của Tân Nhạc chính là em họ của anh. Mục đích lần này họ tới đây cũng là vì muốn để hai người kia làm lành với nhau.
Sau khi ba Tân Nhạc nghe rồi cũng không nói gì, chỉ có điều sắc mặt đã kém đi.
“Chú, cháu biết những chuyện trước đây mà Mặc Lộ Túc làm...”
“Ngài Sở, cậu cũng nói rồi đấy, chúng ta đều là người làm cha làm mẹ, việc này chúng tôi không truy cứu cũng là bởi vì Nhạc Nhạc không muốn chúng tôi xen vào. Nhưng cũng vì làm cha mẹ nên không thể không để ý được. Thế nên việc cậu nói muốn để chúng nó làm lành với nhau, tôi thật sự không thể đồng ý được.”
Tay Sở Ninh Dực thoáng khựng lại, lần đầu tiên anh cảm thấy đàm phán lại khó khăn đến thế này.
Bình luận facebook