Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn dấu răng tròn tròn trên cổ tay mình, con hổ con này cắn anh đến nghiện rồi sao? Bây giờ vai của anh vẫn còn hơi đau đau đấy.
Lúc Thủy An Lạc đi ra, hai đứa bé đã đang tấn công con tôm hùm lớn nhất.
Mấy năm trời Thủy An Lạc không gặp Mặc Doãn. Bây giờ gặp lại vẫn không hiểu sao cô lại có chút căng thẳng, chỉ dám nhỏ giọng chào hỏi rồi đi về phía nhà bếp.
Lúc này Mặc Doãn đang ngồi ở phòng khách, dường như ông ta cũng không định dùng bữa sáng với họ.
Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực đã giúp cô bóc một con tôm hùm đặt vào trong bát của cô. Thủy An Lạc chào hỏi với Mặc Lộ Túc rồi nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Chú không ăn cùng chúng ta sao?”
“Ba của anh ăn rồi.” Mặc Lộ Túc lời ít ý nhiều, nói.
Sở Ninh Dực không dấu vết liếc về phía Mặc Lộ Túc một cái, dường như đang nói: Cần cậu phải lên tiếng sao? Lúc cần mở miệng thì không mở miệng, lúc không cần mở miệng thì nói nhanh như vậy làm cái gì?
Mặc Lộ Túc tiếp tục thong thả dùng bữa.
Thủy An Lạc chảy mồ hôi ròng ròng, bữa cơm này có khả năng khó mà nuốt trôi rồi.
“Mới sáng sớm đã ăn thịnh soạn như vậy làm gì?” Ánh mắt của Thủy An Lạc nhìn về phía đồ ăn, cố nói sang chuyện khác.
“Thừa tiền.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt trả lời, rõ ràng không tính toán chuyện Thủy An Lạc đang đánh lạc hướng.
Thủy An Lạc: “...”
Lý do này quá mạnh mẽ.
Cô quyết định im lặng, ngoan ngoan ăn cơm, chuyện Sở tổng có tiền là chuyện hiển nhiên rồi.
Bữa sáng này Thủy An Lạc ăn thấy hơi nghẹn. Sau bữa sáng Sở Ninh Dực liền ra ngoài cùng Mặc Doãn, lần này anh lại không đề phòng Mặc Lộ Túc nữa, thật kỳ quái.
Hai đứa bé ăn sáng xong thì tay trong tay chạy đi tìm thứ để chơi, không chơi cùng Thủy An Lạc. Trong phòng nhỏ có tivi, hai đứa bé tìm được phim hoạt hình liền vừa xem vừa chơi đùa, rất nghe lời.
Mặc Lộ Túc ngồi trên chiếc sofa đơn, ánh mắt nhìn chằm chằm hoạt hình trên tivi, trông có vẻ rất nghiêm túc.
Thủy An Lạc ngồi trên một chiếc sofa khác, tránh xa Mặc Lộ Túc.
Nếu không anh Sở nhà cô mà về thì chắc chắc sẽ ăn cả một thùng dấm chua lâu năm mất, tuy rằng chính anh cũng biết không cần thiết nhưng đến chết anh vẫn không sửa được cái tật xấu mồm độc miệng kia, nhất định phải tìm cơ hội để xỉa xói cô vài câu mới thỏa mãn.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác cô đều không cho anh cơ hội!
“Đàn anh!” Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Mặc Lộ Túc như vậy thì đột nhiên cô có cảm giác liệu có phải cô không nên quấy rầy anh không nhỉ.
Mặc Lộ Túc thoáng giật mình rồi mới hoàn hồn nhìn Thủy An Lạc: “Làm sao thế?”
Thủy An Lạc chỉ chỉ tivi: “Anh thích xem cái này à?”
Mặc Lộ Túc dừng một chút, thu lại tầm mắt của mình rồi mới lên tiếng trả lời: “Hay mà.” Nếu như đứa bé kia còn sống thì bây giờ đã được bốn tháng rồi. Đứa bé được bốn tháng liệu có biết xem tivi không nhỉ?!
Đáng tiếc anh không thấy được, một đứa bé anh đã từng không thèm quan tâm mà hiện tại lại cứ quanh quẩn trong đầu óc của anh, xua đi không được.
“Đàn anh, anh cảm thấy di truyền là cái gì?” Thủy An Lạc đột nhiên nói.
Mặc Lộ Túc dựa lưng vào sofa, hai chân vắt chéo, hai tay đặt lên đầu gối của mình rồi trả lời: “Sao tự nhiên em lại hỏi như vậy?”
“Em cảm thấy di truyền chính là cách để kéo dài sự sống, là hướng tuần hoàn của những sinh vật sinh mệnh có giới hạn.” Thủy An Lạc nói.
Mặc Lộ Túc hơi dừng lại, đôi mắt rũ xuống, mắt của anh chìm trong một tầng bóng ma: “Vậy thì sao?”
“Vậy nên trong vòng tuần hoàn đơn hướng vô hạn này vì sao anh vẫn cứ nắm lấy những thứ đã qua mà không chịu buông?” Thủy An Lạc nói thẳng ra, tựa như cô vốn không hề có ý định nói quanh co lòng vòng.
Mặc Lộ Túc siết chặt hai tay của mình, không lên tiếng trả lời
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook